Thời gian nửa năm cứ như dòng nước quét qua.
Trong khoảng thời gian đó, ba người cùng nhau hành tẩu ở cái Đại lục xa lạ này. Để tránh phiền toái, Thang Mộ vốn muốn dùng vật phẩm thay đổi ngoại hìnhtrong túi ảo kia, nhưng rất đáng tiếc, cho dù dễ dàng biến nữ thành nam gì đó cũng là không cách nào thực hiện được nữa, vì lúc này, Jarrett đã rất có ích rồi.
Không giống với ma pháp từng dùng nhiều năm trước đây, bây giờ Jarrett đã có thể sử dụng ma pháp biến hình cố định của hệ quang rồi. Nhờ đó Thang Mộ cũng đã tránh được bi kịch chỉnh dung.
Mặc kệ như thế nào, ở trong thế giới nam nhiều nữ ít lừa đảo này, làm phái nam thì phải dễ dàng hơn so với làm phái nữ.
Cho đến khi thực sự tiếp xúc, Thang Mộ mới phát hiện thế giới này cũng không phải chỉ có người thú mà thôi, loài người và người thú cũng cùng tồn tại. Giữa bọn họ duy trì mối quan hệ thỉnh thoảng thì đối lập, thỉnh thoảng thì hòa bình rất kỳ diệu. Trái ngược với giống cái ở thú tộc, phái nữ ở loài người hình như được hoan nghênh hơn, nghe nói là bởi vì các nàng có thể sinh ra đứa bé có gen tốt hơn, dĩ nhiên, khi tình trạng phái nữ vốn là thiếu hụt, cũng không còn bao nhiêu người có tư cách bắt bẻ.
-- các vị không thấy mười đàn ông đã có chín người gay sao?
Đều là hoàn cảnh đặc biệt tạo thành nha, rất khó dây vào!
Dưới tình huống này, Thang Mộ vô cùng may mắn mình đã tới đến thế giới này, nếu không Jarrett. . . . . . Cũng không đến mức đó chứ?
Giống như một vòng luân hồi, nửa năm sau, ba người bọn họ một lần nữa trở lại cái sơn động là nơi xuất phát kia, lý do là -- Jarrett cảm thấy sủng vật nhà mình sắp tiến hóa xong.
"Rất lâu rồi không thấy Kirsten cùng Ysasi, thật nhớ ghê." Thang Mộ cảm khái tự đáy lòng nói.
"Đệ nghĩ bọn họ nhất định cũng rất nhớ tỷ tỷ."
"Đó là đương nhiên rồi!"
". . . . . ."
Bởi vì có đủ thời gian để điều chỉnh, bây giờ Thang Mộ và Jarrett hình như hoàn toàn khôi phục trạng thái ở chung như trước, hai người cũng ăn ý quên đi chuyện xấu hổ đã từng phát sinh -- ở ngoài mặt là vậy.
Trong lúc này, Ngựa đực đại thần cũng xuất hiện mấy lần, tên này tỏ ra cực kỳ hài lòng với tình trạng thăng cấp của Jarrett, nhân tiện tự động thăng Thang Mộ lên cấp và cho thêm một bộ full trang bị đồ trang sức thật tốt, nàng không khách khí nhận.
đại thần ngược lại không hề xuất hiện lần nào, nhưng mà theo thời gian trôi qua, Thang Mộ dần dần có một loại dự cảm -- sau khi rời đại lục này, đó có lẽ chính là thời khắc ông ta kết thúc tất cả những gì đã đáp ứng.
Chỉ là, cái dự cảm này rốt cuộc có đúng hay không, còn cần chờ thời gian nghiệm chứng.
Jarrett- hiện đã thuận lợi thăng cấp thành Thánh Ma Đạo Sư - bố trí ở xung quanh sơn động Ma Pháp Trận phòng ngự và ẩn nấp. Để đề phòng bất trắc, Beth xung phong nhận việc canh chừng bên ngoài; Mà Thang Mộ, nàng chịu trách nhiệm kéo bọn họ vào trong tổ đội, như vậy chỉ cần lượng máu của cô nàng hơi giảm xuống một chút thôi thì Thang Mộ cũng đã có thể phát giác được, hơn nữa kênh trò truyện tổ đội cũng đích thực tiện lợi hơn so với rống cổ kêu gào; đối với cái loại "Ma pháp" thần kỳ này, mắt Beth lấp lánh ánh bày tỏ Đại nhân Jarrett thật là quá đỉnh[]-- Cái từ ''Đỉnh'' này là học của Thang Mộ.
Chuẩn bị xong mọi thứ là lúc rạng sáng ba ngày sau.
Thế giới thư và Tinh Vân châu được Jarrett đặt ở một bên đột nhiên đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ, luồng ánh sáng vàng và bạc quấn quít lấy nhau, chiếu rọi toàn bộ không gian.
Tất cả kéo dài đến nửa giờ, rồi sau đó mới dần dần tiêu tán.
Cùng lúc đó, hai thân hình quen thuộc xuất hiện ở trước mắt Thang Mộ.
Thời gian đã sớm không cách nào để lại dấu vết trên gương mặt anh tuấn của Ma Pháp Sư tóc bạch kim, hoặc là nói, hắn sớm đã không có khái niệm về thời gian, trong nháy mắt xuất hiện, ông ta chỉ là trừng mắt nhìn, rồi sau đó kinh ngạc nói: "Sao cô lại ở đây?"
Thang Mộ nhìn trái nhìn phải xong, mới phát hiện thì ra ông ta nói mình, lập tức hồi tưởng lại, hình như khi ông ta đang bế quan thì nàng còn chưa tới đây .
Chỉ là. . . . . .
Nàng bóp bóp nắm tay, lộ ra nụ cười dữ tợn: "Ta ở nơi này thì có cái gì không đúng sao?"
". . . . . . Không có, tuyệt đối không có." Sự thật chứng minh, mặc kệ xa cách nhau bao lâu, bóng ma trong lòng là tuyệt đối không dễ dàng biến mất.
"Nhưng ta cảm thấy rằng giọng điệu của ông giống như rất bất mãn à." Thang Mộ đứng lên, "Hừ hừ" cười lạnh đi tới bên hắn, "Đến đây, chúng ta nói chuyện."
". . . . . . Cứu mạng, Jarrett mau cứu mạng a a a!"
"Ngu ngốc." Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, thiếu nữ tóc xanh đứng dựa vào tường vẫn giữ bộ dáng như xưa, chỉ là mái tóc dài được buộc cao hai bên. Thang Mộ đang đuổi giết Kirsten yên lặng che lỗ mũi -- Loli tam vô buộc tóc hai bên gì đó thật quá đáng yêu!
"Kirsten sư phụ, Chít Chít đâu?" Jarrett mở miệng, rốt cuộc kéo cái đề tài đã lệchđến tám trăm dặm ra bên ngoài trở về đúng quỹ đạo.
"Cái này. . . . . ." Kirsten nhìn trời, hình như khuôn mặt lộ vẻ khó khăn.
Trong lòng Thang Mộ dâng lên dự cảm xấu, nàng giật giật khóe miệng, lắp bắp nói: "Chẳng, chẳng lẽ nó lại mập thêm nữa?"
". . . . . ." Vẻ mặt Jarrett vốn là bình tĩnh cũng bắt đầu thay đổi, "Kirsten sư phụ, phải thế không?"
"Không, cũng không phải như vậy, nhưng mà. . . . . ."
"Rốt cuộc là như thế nào, ông nói rõ ràng đi!" Thang Mộ phát điên.
"Tóm lại, tự các ngươi xem đi!" Kirsten nói xong, liền trực tiếp chạy.
Thang Mộ im lặng không biết nói gì, cho nên, đây rốt cuộc là tình huống gì? Đợi lúc nàng nhìn về phía Ysasi, lại phát hiện đối phương cũng không hề có cảm xúc gì mà bỏ chạy.
"Đây rốt cuộc là. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người trong sơn động.
"! ! !"
Đôi mắt Thang Mộ gần như muốn văng ra khỏi tròng, tên này là ai thế!
Lại thấy đối phương nghiêng đầu một cái, phát ra một tiếng "Chít?" .
"Đợi đã nào...!" Thang Mộ đỡ trán, khó tin nhìn về phía Jarrett, "Đây là Chít Chít? Không những không béo lên mà còn giảm cân thành công?"
". . . . . . Tỷ tỷ, trọng điểm không ở chỗ này mà."
Không sai, trọng điểm phải là -- thú, rốt cuộc biến thành người.
Không giống với bộ dạng gấu trúc trước kia, bây giờ thân hình Chít Chít mảnh khảnh, mặt mũi thì tinh xảo, nhưng cũng vì vậy mà hoàn toàn không phân biệt được là nam hay nữ. Trên đầu của hắn (nàng) đội một cái mũ trắng đen giống hình con gấu trúc để ép mái tóc dài cũng hai màu trắng đen hỗn hợp xuống, hai mắt cũng là một đen một trắng, có vẻ như là vẻ đẹp hơi quỷ dị và thần bí. Hai bên mũ là lông nhung màu trắng kéo dài cho đến mắt cá chân, song màu trắng kia tới chỗ đầu gối thì biến chuyển thành màu đen; phần đuôi không hề treo quả cầu nhung giống như những cái mũ bình thường, mà là hình dáng như móng vuốt màu đen của gấu trúc.
Nửa người trên của hắn (nàng) mặc một bộ áo sơmi màu trắng, nửa người dưới là quần cụt màu đen và ủng ngắn, vớ trên chân trái và phải lại chia ra hai màu trắng đen.
Ít nhất có một điểm không thay đổi, đó chính là hắn (nàng) vĩnh viễn vẫn là hình ảnh trắng đen -- Thang Mộ bị chính suy nghĩ đùa cợt của mình làm lạnh run lên, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía đệ đệ mình: "Jarrett, Chít Chít rốt cuộc là giống cái, không, là nam hay nữ?"
Jarrett khó khăn lắc đầu: "Đệ không biết."
". . . . . . Này! Sao lại có cái chủ nhân vô trách nhiệm như đệ hả? Ít nhất thì cũng đẩy hai chân ra nhìn một chút đi!"
". . . . . ." Như vậy thật sự là cách làm bình thường sao?
"Chít? Chủ nhân?"
"Nói, nói chuyện!" Thang Mộ kinh hãi, rồi sau đó chợt hiểu ra, đều đã biến thành người rồi, biết nói cũng rất bình thường, vì vậy gật đầu liên tục, "Đúng vậy, đúng vậy, người bên cạnh ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi. . . . . ."
"Chủ nhân!" Ma sủng hóa thành hình người vừa hô to vừa dùng sức nhào tới trên người Jarrett, cọ cọ trên dưới nói: "Chủ nhân, Chủ nhân, xin giao phối với ta đi."
". . . . . . Hả?" Thang Mộ ôm đầu, nàng không phải vừa nghe được lời nói gì đó đặc biệt kỳ quái chứ?
"Hai người bọn họ đều không muốn giao phối với ta, chủ nhân nhất định sẽ đồng ý, có đúng không, có đúng không?"
". . . . . ." Nếu như thính giác của nàng không hỏng hóc gì, vậy thì nhất định là cái thế giới này có vấn đề!
--- ---------
[]Nguyên gốc là từ ]给力 (Cấp lực) “gěilì”: bắt nguồn từ tiếng địa phương Mân Nam, nghĩa là “dùng sức”. Hiện nay ý nghĩa lưu hành trên mạng là “rất tuyệt”, “rất giỏi”.
Nhưng sở dĩ nó đột nhiên trở nên thịnh hành như vậy lại là nhờ vào một bộ phim hoạt hình Nhật Bản vui nhộn “Tây Du Ký: Điểm cuối của hành trình”. Bộ phim hoạt hình này thực ra chẳng có nội dung gì nghiêm túc, phần lồng tiếng bằng tiếng trung rất hài hước vui nhộn, sử dụng rất nhiều từ ngữ trên mạng cũng như từ địa phương. Trong phim, khi Đường Tăng cùng đồ đệ đến được điểm cuối của hành trình là Thiên Trúc, họ phát hiện ra ở đây không có gì, chỉ có một lá cờ nhỏ viết hai chữ “Thiên Trúc”. Thế là Tôn Ngộ Không cảm thấy vô cùng thất vọng nói: “Đây chính là Thiên Trúc sao? Chẳng có gì hay ho (gěilì) cả…” và thế là từ “gěilì” bắt đầu được truyền bá qua mạng.
Từ “gěilì” có thể sử dụng để nói một vật hay một sự việc, ví dụ như: “Bộ phim này hay (gěilì) quá!” hoặc “Bóng đá Trung Quốc chả có gì thú vị (gěilì) cả” vv…. “gěilì” còn có thể làm động từ, nghĩa là cố gắng lên. Ví dụ: “nhân dân Nhật Bản phải cố gắng lên”. Trên mạng tôi còn thấy bản tiếng Anh “gelivable” của từ “gěilì”, thật là thú vị đáng kinh ngạc…..