Bởi vì khoảng cách quá xa, xe ngựa đã chạy ở trên đường khoảng hơn một tháng, nhưng bọn họ lại không trực tiếp ngồi Ma Pháp Trận. Tất nhiên phí sử dụng của nó rất cao, nhưng cũng không phải là không trả nổi, chỉ là, một mình Jarrett thì thôi cũng được, vấn đề là người hầu của hắn quá nhiều, vả lại tuổi quá nhỏ. Cho nên, mọi người đành cùng nhau đàng hoàng ngồi xe ngựa lên đường.
Khí hậu dần dần trở lạnh, ngồi thoải mái an ổn trong xe ngựa có lẽ không phát giác ra cái gì, nhưng mà chỉ cần vừa đi ra khỏi nó, liền có thể lập tức cảm thấy lạnh lẽo từ trong gió thu.
Chỉ cần xuyên qua rừng cây rậm rạp trước mắt thì lộ trình cũng chỉ còn lại có vài trấn nhỏ cuối cùng nên hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tốp năm tốp ba quây quần bên cạnh đống lửa, vừa xử lý thức ăn, vừa vui vẻ trò chuyện: sau khi vào thành sẽ phải làm những gì, chiêu đãi những người khổ cực suốt đường đi ra sao.
Jarrett làm chủ nhân dĩ nhiên sẽ không ngồi cùng bọn họ. Đến lúc thì tự nhiên sẽ có người dâng lên cho hắn miếng thịt mềm nhất cùng vớitrái cây ngon ngọt nhất. Cho nên hắn chỉ cần cực kỳ bình tĩnh lật bộ sách mang theo người, tên của quyển sách này Thang Mộ vô cùng quen thuộc --《 ma pháp nhập môn sơ cấp》 , vì chẳng bao lâu sau nàng đã mua quyển sách này cho Jarrett.
"Tỷ tỷ, tỷ hiểu ma pháp sao?"
"A. . . . . . Xin lỗi, tỷ không hiểu." Thang Mộ gãi gãi mặt. Mặc dù tên của cung thủ bắn ra có thể kèm theo Thuộc Tính Ám, nhưng rất đáng tiếc, phương pháp kiểm tra của thế giới này không thừa nhận là nàng có thiên phú ma pháp.
"Vậy tỷ tỷ là làm gì?"
"Tỷ sao? Tỷ là một cung thủ."
"Cung thủ?" Nam hài nghiêng đầu, ngay sau đó lập tức vứt bỏ quyển sách trên tay. Lục soát ở đống sách bên kia một lát, lần nữa tìm được mục tiêu của mình --《kiếm sĩ nhập môn sơ cấp》, "Lysa từng nói, ở bên cạnh mỗi cung thủ giỏi đều có một kiếm sĩ đáng tin cậy. Tỷ tỷ, đệ làm kiếm sĩ phòng ngự của tỷ được không?"
". . . . . . Thật ra thì, tỷ cảm thấy đệ làm Ma Pháp Sư cũng rất tốt."
"Thật sao?" Mắt cậu bé sáng rực lên, lại vứt bỏ quyển sách trong tay, lần nữa lượm trở lại quyển sách đã vứt bỏ lúc nãy, lại nghiêm túc nhìn, "Tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ trở thành một ma pháp sư ưu tú!"
Thang Mộ không nhịn được vươn tay giả vờ sờ đầu hắn, cười nói: "Ừ, tỷ tin tưởng, trên thế giới này sẽ không có ma pháp sư nào xuất sắc hơn đệ cả."
Nhưng mà, thật sự là không có vấn đề gì sao?
Vô số tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình cùng với kinh nghiệm của các nhân vật truyền kỳ chân chính nói cho nàng biết: Từ trước đến nay, rừng cây gì đó chính xác là luôn đỗ bảng vàng của các sự cố. Mặc dù là có đông đảo vệ sĩ đi theo bảo vệ vị tiểu thiếu gia này, nhưng Thang Mộ cứ luôn có cảm giác lo lắng. Đáng tiếc không thể dùng hệ thống được, nếu không nàng đã có thể dựa vào bản đồ để biết nơi nào có kẻ địch.
Dù sao vẫn phải làm chút gì đó mới có thể yên tâm được. . . . . .
Nghĩ như thế, Thang Mộ len lén liếc nhìn Jarrett đang nghiêm túc đọc sách, dè dặt bay ra ngoài.
"Tỷ tỷ muốn đi đâu?"
A nha, bị bắt rồi. . . . . . Thang Mộ quay đầu lại, đáp: "Đi ra ngoài xem phong cảnh xung quanh một chút, đợi tỷ trở lại sẽ kể cho đệ nghe được không?"
"Ừm!" Jarrett nặng nề gật đầu. Cho dù thân là chủ nhân, nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ nên hắn không thể tùy tiện đi dạo xung quanh được. Cũng bởi vì như thế, hắn đối với bên ngoài càng hiếu kỳ hơn. Lời của Thang Mộ không thể nghi ngờ là làm cho hắn rất vui vẻ, "Tỷ tỷ, đệ chờ tỷ, tỷ phải nhanh trở lại nha."
"Ừ, lập tức trở lại, ngoan ngoãn chờ tỷ."
Có lẽ là hai câu đối thoại này đã dựng lên cái flag kỳ quái nào đó, Thang Mộ mới vừa bay ra khỏi xe ngựa thì lập tức cảm thấy một lực hút kỳ quái. Không cách nào dùng sức nên nàng cũng không thể nắm được bất kỳ vật thể nào để ngăn cản sức mạnh này, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị kéo vào một vòng xoáy đen kịt. Cuối cùng nàng chỉ có thể nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa, nhưng lại không có cách nào phát ra bất kỳ âm thanh gì. Cho dù có thể phát ra, nàng nên nói cái gì đây?
-- thật xin lỗi, Jarrett, không có cách nào hoàn thành lời hứa rồi.
-- a a, nói ra lời như vậy còn không bằng không nói gì hết.
Suy nghĩ như vậy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, một giây kế tiếp, Thang Mộ cảm giác thân thể ổn định lại, rồi lại giống như bị nhốt ở trong một lồng giam tối tăm mà chật hẹp. Không thể nhúc nhích, không thể lên tiếng, càng không cách nào nhìn thấy, chỉ có thính giác liên tục không ngừng đem đến cho nàng thông tin xung quanh.
"Đừng chết. . . . . . đừng bỏ em lại một mình. . . . . . xin anh, ở lại đi!"
"Đừng mà. . . . . . Sống lại. . . . . . Sống lại đi!"
"Rhea!"
Đây là một phụ nữ đang khóc lóc kể lể, nghe giọng nói thì cổ còn rất trẻ, có lẽ rất đẹp? Ít nhất nghe rất âm tai, hơn nữa. . . . . . Chẳng biết tại sao, Thang Mộ có cảm giác rằng đối phương hình như đang ghé vào trước ngực của nàng mà khóc thảm thương. Song, đây là không thể nào, bởi vì nàng căn bản không gọi là Rhea, không phải sao?
Nhưng mà, Thang Mộ từ trong thâm tâm nhận thấy một điểm: dù là âm thanh dễ nghe đi nữa, liên tục nghe suốt một giờ cũng là một loại hành hạ. Kỳ diệu là ở chỗ, cùng với tiếng khóc không ngừng vang lên, nàng cảm giác bóng tối đang trói buộc mình đang dần dần rút lui. Tay, chân, đôi mắt, từng chút, từng chút một. Thân thể của nàng hình như lần nữa khôi phục tự do. Mà sau khi phát giác điểm này, chuyện thứ nhất nàng làm chính là --tìm kiếm ánh sáng.
Bị loại thôi thúc này thúc đẩy, nàng đột nhiên mở hai mắt ra, rồi sau đó mới ý thức được --nãy giờ nàng vẫn đang nhắm mắt sao?
Trong tầm mắt là một khu rừng màu vàng ánh, cùng với ánh nắng yếu ớt xuyên thấu qua chúng chiếu xuống đất, trong không khí giống như cũng pha trộn mùi vị ảm đạm. Cảnh sắc rất quen thuộc, nàng hẳn là còn chưa rời khỏi cánh rừng. Nói như vậy, nàng hiện tại đang ở cách không xa chỗ của Jarrett? Nhất định phải nhanh trở về mới được.
Nghĩ như thế nên Thang Mộ chống tay muốn ngồi dậy. Mãi cho đến lúc này, nàng đột nhiên ý thức được, có một sức mạnh đang đè nặng trước ngực của mình, đợi chút. . . . . . Đè nặng? Thang Mộ kinh sợ. Bình thường không phải mọi thứ đều xuyên qua thân thể của nàng sao? Nói như vậy, nàng lại có thực thể rồi?!
Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡngồi bật dậy, hết nhìn tay lại nhìn chân, rồi sau đó lấy tay cào mạnh trên mặt đất một cái. Nhìn trong lòng bàn tay đầy bùn đất, nàng ngây ngô cười lên.
"Rhea! Anh không chết?!"
". . . . . . Hả?" Đột nhiên bị đụng ngã làm Thang Mộ sợ ngây người.
Mấy phút sau, Thang Mộ mới biết rõ tình hình bây giờ. Đơn giản mà nói, nàng mượn thân sống lại. Chủ nhân của thân thể này bởi vì nguyên nhân nào đó đã ngã bệnh, rồi sau đó liền trực tiếp tiêu luôn. Cô gái nằm trước ngực nàng khóc thút thít là vợ của anh ta -- không sai, VỢ!
Không sai! ! !
Nàng hiện tại biến thành người đàn ông có lão Nhị rồi! ! !
Cứu mạng! ! ! ! ! !
Loại phát triển đầy tính chơi xỏ này là chuyện gì xảy ra thế?!
Mặc dù có thân thể khiến nàng rất cảm động là không sai, nhưng là cái này không có nghĩa nàng muốn trở thành một ông anh thô lỗ đâu! Được rồi, ông anh này nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, rất có tiềm chất nhược thụ, nhưng có nhược thụ đi nữa thì hắn cũng có lão Nhị nha! Điều này bảo nàng về sau đi nhà cầu thế nào, tắm thế nào, tuốt ống. . . . . . Đợi chút, cái cuối cùng này nàng chưa từng làm bao giờ được không?! Phải bắt đầu học tập từ bây giờ sao?!
Không cần a a a!
Quan trọng nhất là, nàng bây giờ lại có một cô vợ, nàng cũng không muốn thực hiện trách nhiệm của người chồng gì đó đâu. . . . . .
Vì vậy, Thang Mộ ra quyết định cuối cùng là nói thật. Nàng trực tiếp đẩy cô gái đang ôm lấy nàng ra, ho nhẹ hai tiếng, nói: "Xin lỗi, ta không phải chồng của cô."
"Rhea? Anh chính là Rhea mà! Em tận mắt nhìn anh tắt thở, sau đó lại khôi phục hơi thở, sao anh có thể không phải Rhea được!"
"Cái xác này thì phải, nhưng bên trong đã thay đổi, ý của ta là. . . . . ."
Tốn gần mười phút, Thang Mộ mới đại khái giải thích rõ tất cả. Đối mặt với vẻ mặt đờ đẫn thiếu phụ xinh đẹp, trong lòng của nàng dâng lên một chút đau lòng: "Xin lỗi, ta cũng không biết tại sao chuyện lại biến thành như bây giờ. Có lẽ đối với cô đây là một loại xúc phạm, nếu như không thể nào chấp nhận được. . . . . . Cô cứ giết ta đi. À, thật xin lỗi, cô chắc là không thể xuống tay với thân thể của chồng mình được. Đã vậy, có dụng cụ nào không? Có lẽ tự đâm mình một đao là có thể giúp cho ta thuận lợi rời khỏi thân thể này."
"Không!"
Ngoài dự liệu của Thang Mộ, thiếu phụ lại cự tuyệt.
Là không muốn động dao với thân thể của chồng sao?
Thang Mộ suy nghĩ một chút, lại đề nghị: "Nếu như cô không muốn phá hư thân thể, có thuốc độc ... chứ? Mặc dù treo cổ có lẽ cũng được, thế nhưng hình như quá đau rồi. . . . . . Dĩ nhiên, nếu như cô kiên trì. . . . . ."
"Không! Ta không muốn lại một lần nữa thấy Rhea chết đi!" Thiếu phụ vừa nói, vừa nhào tới lần nữa, ôm thật chặt lấy Thang Mộ, hoặc là nói, thân thể chồng của nàng ta, "Cầu xin cô, sống tiếp đi, giúp thân thể này sống tiếp, ta muốn nhìn Rhea còn sống, cho dù là giả tạo."
Nếu có người chiếm lấy thân thể của Jarrett, Thang Mộ nhất định sẽ dùng hết biện pháp khiến tên khốn kia cút đi. Bởi vì đối với nàng mà nói đó chính là xúc phạm, nhưng lựa chọn của thiếu phụ này không hề nghi ngờ là không giống với nàng. Nàng không thể giải thích được vì sao lại lựa chọn như thế, nhưng nguyện ý bày tỏ tôn trọng.
". . . . . . Cám ơn cô, phu nhân, ta bây giờ xác thực là vô cùng cần thân thể này." Thang Mộ nhỏ giọng nói ra. Nàng không có nói láo, có một thân thể sẽ tốt hơn so với không có rồi, ít nhất sẽ càng thêm hữu dụng với Jarrett, "Để báo đáp, ta có thể làm gì cho cô? Trong trường hợp ta đủ khả năng, ta sẽ làm hết sức làm."
"Cái gì cũng được?"
". . . . . . Ừ."
"Như vậy, xin đừng chết trước ta, không xa cách, hãy ở bên cạnh ta."
". . . . . ." Thế nào mà gần đây mọi người đều nói ra yêu cầu như vậy chứ, bán sĩ đại hạ giá sao?
Ngay sau đó, thiếu phụ giải thích tất cả, đơn giản mà nói, chính là một chậu máu chó. Người vợ sinh bệnh nặng nên người chồng đã mang nàng ra ngoài cầu y. Bệnh của người vợ còn chưa giảm, thì người chồng lại đột nhiên nhiễm bệnh rồi sau đó rất nhanh rời khỏi nhân gian. Cuối cùng, nàng ta nói như vậy --
"Ta biết rõ ta sống không được bao lâu nữa. Nhưng ít ra một giây sau cùng trước khi chết, ta muốn Rhea làm bạn với ta, cho dù là thân thể -- ta không muốn cô đơn rời đi."
Yêu cầu như thế, Thang Mộ tự nhiên không cách nào cự tuyệt. Song, Jarrett là quan trọng nhất với nàng, vì vậy nàng hỏi thiếu phụ, không ngại theo nàng đến làm công cho một tiểu thiếu gia quý tộc tên là Verne chứ.
Đáp án dĩ nhiên là đồng ý. Vì vậy Thang Mộ mang theo người vợ mới ra lò của mình trở lại bên người Jarrett. Nhưng lại thật không ngờ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy --
Khắp mặt đất là máu tươi và phần còn lại của chân tay đã bị cụt. Lysa chết rồi, nữ hầu còn chưa đầy mười lăm tuổi - người luôn mỉm cười đưa cơm tới cho thiếu gia cũng chết rồi, thủ lĩnh thị vệ mặt đầy râu - nói chuyện luôn thô lỗ cộc cằn cũng chết rồi, không một người nào sống sót, hay thậm chí không có một thi thể nào là hoàn chỉnh.
Thiếu phụ tự giới thiệu là Madeline lập tức hôn mê bất tỉnh, mà Thang Mộ không có tâm tình, cũng không có thời gian để bận tâm nàng ta. Nàng chỉ không ngừng lục soát ở đám thi thể rãi đầy trên mặt đất, cuối cùng, tìm tới một chiếc xe ngựa. Nàng lập tức vén rèm xe lên, một thi thể nho nhỏ nằm lẳng lặng ở tại chỗ, không nhúc nhích. Thang Mộ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lúc lấy lại tinh thần thì nàng đã ôm thật chặt đối phương ở trong lòng, nước mắt chẳng biết lúc nào đã tuôn rơi, từng giọt từng giọt tẩy đi vết máu trên mặt cậu bé, rồi sau đó. . . . . .
Hai mắt nàng bỗng dưng trợn to, đột nhiên vươn tay dùng sức lau lau khuôn mặt của bé trai. ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ JARRETT!!
Y phục là của Jarrett không sai, nhưng khuôn mặt. . . . . . Nếu như nàng nhớ không lầm, đây là con trai của Lysa và thủ lĩnh thị vệ. Là bị thay đổi sao? Nói như vậy, Jarrett có thể còn sống?
Ở trong tuyệt vọng lần nữa tìm được một tia hy vọng, Thang Mộ vội vàng nhảy xuống xe ngựa, lần nữa lục soát trong đống hài cốt ở mặt đất, rốt cuộc. . . . . . Ở phía dưới Lysa - người gần như bị chém ngang lưng, nàng đã tìm được Jarrett đang nhắm chặt hai mắt. Nhưng mà, còn có hô hấp, hắn vẫn còn sống!
Còn sống!
Jarrett không có chết!
Nàng gần như là run rẩy vuốt ve làn da ấm áp của hắn, cảm thụ hơi thở yếu ớt của hắn. Đột nhiên nước mắt rơi như mưa, chỉ có thể ôm hắn nghẹn ngào: "Thật tốt quá. . . . . . Đệ còn sống. . . . . . Thật tốt quá. . . . . ."
Nước mắt Thang Mộ từng giọt từng giọt rơi xuống đập trên gương mặt của cậu bé. Có lẽ là bị thứ cảm giác giống như mưa thu này đánh thức, hắn chậm rãi mở mắt ra: ". . . . . . Chú là ai?" Lại nhìn bốn bề tràn đầy huyết sắc quanh mình, "Đây là nơi nào?" Ngón tay khẽ run, "Con là ai?"
Thân thể của nàng chợt run rẩy. Đúng lúc này, phía sau của nàng truyền đến một âm thanh êm dịu, là Madeline, nàng ta nói: "Chúng ta là Mạo Hiểm Giả, con là con của chúng ta -- Verne."
Đây chính là cái gọi là số mạng sao?
Thang Mộ giật giật khóe miệng, nỗ lực rất nhiều lần, cuối cùng nặn ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn. Nàng cúi đầu hôn một cái lên trán của bé trai trong lòng, dịu dàng nói: "Đúng, con là con trai của cha, cha sẽ bảo vệ con.Cho nên, đừng sợ."