Lúc Thang Mộ đang bị lời nói trần trụi của nam chính làm cho sửng sốt, thì đột nhiên lại có biến cố.
"Ngươi là ai?''
Nàng vội vàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hoảng sợ của một nam nhân trưởng thành.
''Là cai ngục!''
Giọng nói trầm thấp của nam hài bên cạnh nàng vang lên, cùng lúc đó, bàn tay nhỏ bé của hắn siết chặt góc áo nàng, giống như sợ hãi bị bỏ lại lần nữa.
''Buông... A?!''
Câu "Yên tâm đi'' còn chưa kịp nói xong, nàng đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó cả người ở trong một không gian tối tăm.
Đây là có chuyện gì?
''Ngượng ngùng quá thân ái, quên cho ngươi bàn tay bạc''. Ngữ điệu quen thuộc vang lên, mặc dù không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, nhưng đến chết Thang Mộ cũngnhớ rõ giọng nói này là của ai!
''... Đó là cái gì?''
"Nam nhân vật chính có bàn tay vàng, ngươi cũng có thể có bàn tay bạc, bắt lấy!''
Đối phương vừa dứt lời, Thang Mộ liền cảm thấy đầu đau đớn giống như bị một gậy đập vào; rồi sau đó cả người ngã xuống đất, giống như một cái chốt được mở ra, những hình ảnh trong game mà nàng chơi trước khi xuyên không, không ngừng chảy vào não,một lần lại một lần, giống như không có kết thúc.
Không biết rốt cuộc qua bao nhiêu lâu, có lẽ rất dài, có lẽ thực ngắn, đau đớn kia mới dần dần ngừng lại.
Thang Mộ thở hồng hộc đứng dậy, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi.
"Xem ra đã thu phục được rồi nhỉ.''
''... '' Thang Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn trong lòng thấp giọng niệm một tiếng ''vũ khí''.
Giống như hưởng ứng triệu hồi của nàng, bỗng nhiên một cung tên toả ra ánh sáng đỏ xuất hiện ở trong tay nàng.
Đúng vậy, cái gọi là Bàn tay bạc mà Ngựa đực Đại thần cho nàng, chính là một cái biến dị trong hệ thống trò chơi [Long chi cốc].
Nhưng mà!
Tại sao!
Chức nghiệp của nàng không phải mục sư mà là cung thủ!
Đáng thương cho tiểu mục sư mãn cấp, tiểu cường đánh không chết có khả năng bổ huyết của nàng!
Dù rằng chân ngắn, dáng người có chút lùn, hở ngực, lộ tay, quần bãi biển, tay cầm dao phay cùng với thớt gỗ nhìn có chút kỳ quái, nhưng đây chính là tình yêu thực sự của nàng nha!
Mà cung thủ ....
Chính là muội tử da giòn, phòng ngự thấp trong truyền thuyết ... Cùng một điều kiện trang bị, không chỉ kém mục sư một chút đâu nha __Vật phẩm mẹ kế [Long chi cốc], chính là tiêu biểu loại hình cha không thương mẹ không yêu.
Không phải nhân vật chính nên có thể bắt nạt nàng như vật sao?
Hơn nữa cấp bậc hiện tại của nàng vậy mà chỉ có cấp, trang bị toàn thân là bạch trang cấp thấp nhất, khốn kiếp!
Cho dù cường hoá đến cấp , cả người toả ra hồng quang rực rỡ, cũng không thể thay đổi được sự thật về công kích rác rưởi - đánh quái quái không đau!!!
Chuyện duy nhất khiến nàng vui mừng chỉ có ... nửa thân người dưới có thể ẩn vào bên trong, bằng không, lúc mọi người nhìn nàng đều nghĩ rằng nhìn thấy một đống lửa.
"Thân ái, ngươi phải cố gắng làm việc nha''.
''...''
''Cấp bậc rồi sẽ tăng, thần khí cũng sẽ có, tất cả mọi thứ rồi sẽ đến''.
''...''
''Ta phải đi, a, nhân tiện nói luôn, bởi vì hệ thống dung hợp với trò chơi hiện thời xảy chút vấn đề, cơ thể ngươi bây giờ có chút hàm súc''.
''... Đó là gì?'' rốt cục Thang Mộ tìm thấy được trọng điểm trong những lời nói của tên khốn này.
''Khụ, chính là, thời điểm hỉ nộ ái ố, mặt đều chỉ có một biểu cảm.''
''...''
''Có duyên thì gặp lại''.
Chờ chút! Đó không phải là mặt than trong truyền thuyết sao!
Chuyện quan trọng như thế không được nói cuối cùng chứ!!
Đừng tuỳ ý trốn tránh trách nhiệm!!!
Quay lại ngay, tên khốn khiếp!!!!
Dù nàng kêu gào thế nào cũng không thể thay đổi sự thật đầy bi kịch vào giờ phút này, càng khổ hơn là, bất kể giờ phút này nàng có cảm xúc phẫn nộ thế nào đi nữa, trên mặt đều không có bất kỳ biểu cảm nào.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, cả người Thang Mộ đột nhiên thoát ly khỏi không gian, lúc lấy lại được tinh thần, nàng đã xuất hiện lại tại địa phương vừa rồi, điểm duy nhất không giống chính là, trong tay đang cầm đoản cung còn vừa nãy thì không có -- bởi vì nàng đã ẩn hiệu ứng hào quang cho nên thoạt nhìn hết sức bình thường.
Sau đó, điểm không giống thứ hai xuất hiện.
Vị trí của nàng không thay đổi, vậy mà nam chủ ngồi trong góc lại không thấy.
Không chỉ không có ở trong góc, mà cũng không có ở trong ngục.
"Hắn đâu?''
Thang Mộ hỏi các nam hài khác .
Có lẽ là vì trong tay cầm vũ khí, mấy đứa nhỏ lúc trước không để ý tới nàng đều mở miệng.
''Không liên quan đến chúng tôi, hắn bị cai ngục mang đi rồi!''
"Làm ơn đừng làm hại ta!''
''Là tự cai ngục thấy ngài nói chuyện với hắn, ta chưa hề nói cái gì, buông tha cho ta đi''.
....
Chẳng lẽ nhìn nàng rất hung ác hay sao? Làm sao mà những đứa nhỏ này đều bị doạ phát khóc?
Thang Mộ hoàn toàn không ý thức được mặt than hiện tại của nàng có bao nhiêu lực sát thương.
Tóm lại, vẫn là ra khỏi nơi này rồi nói sau.
Nàng nhìn chăm chú cửa đang bị khoá gần trong gang tấc, tay trái cầm giữa cung giơ lên, kéo dây cung, một mũi tên mang ánh sáng đỏ lấp lánh trong một thời gian rất ngắn được ngưng tụ thành, điều này làm cho bọn nhỏ vẫn luôn lén lút quan sát nàng trừng mắt thật lớn.
Nữ thần ánh sáng!
Đây là ma pháp?
Vị tiểu thư kỳ quái này thực sự là Ma pháp sư?
Nếu là người có kiến thức chân chính ở đại lục này có ở đây, chỉ sợ sẽ cười nhạt đối với nhóm trẻ con đang sợ hãi này, mọi người đều biết, Ma pháp sư hầu hết đều là kẻ thân thể yếu đuối, bọn họ tuyệt đối không thể sử dụng loại cung tên ''thô tục'' này -- bởi vì loại này không phù hợp với thưởng thức của Đại nhân Ma pháp sư cao quý nha.
Đương nhiên, thế giới này cũng có chức nghiệp "Cung thủ'', nhưng mà bình thường chủng tộc này chỉ có thể bắn ra thuần những mũi tên vật lý, bởi vì mũi tên được thêm vào ma pháp thực sự rất quý giá, rất ít người có thể coi nó như là một vật phẩm có thể lãng phí bừa bãi; duy chỉ có Tinh linh tộc, đồng thời am hiểu cả tiễn pháp và ma pháp, trong lúc bắn tên có thể sử dụng ma pháp, nhưng mà cho dù là thế đi nữa, bọn họ cũng không thể đạt được trình độ như Thang Mộ -- có thể từ không khí ngưng tụ thành mũi tên.
Đương nhiên, cái gọi là kiến thức đối với Thang Mộ đều là vô nghĩa.
Vì sao mũi tên có thể tạo ra từ không khí?
Bởi vì [Long chi cốc ] thiết lập như vậy!
Vì sao mũi tên lại toả ra ánh sáng màu đỏ?
Bởi vì mũi tên được cường hoá như một vũ khí cấp !
Xem đi, mọi thứ chính là đơn giản như vậy.
Đối với việc bắn mũi tên lần đầu tiên trong đời, Thang Mộ biểu hiện thực bình tĩnh.
Không hề sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, chỉ bắn bình thường mà thôi, sau đó trong nháy mắt khoá sắt to biến thành hư ảo.
Nàng gật đầu, tuy rằng sức công kích của bạch trang cấp thấp có thấp một chút, nhưng đối với quái vật tương đối mà nói, tiêu diệt vẫn là dư dả.
Một cước đá văng cửa sắt, Thang Mộ đi ra khỏi nhà giam, tìm kiếm nhân vật chính ở khắp nơi.
Đột nhiên trong đầu chợt loé linh quang, nàng niệm một tiếng ''Bản đồ'' trong lòng.
Trong khoảnh khắc, trong tâm trí nàng hiện lên một bản đồ đơn giản hoá các vùng lân cận, phòng ốc, đường đi cùng với các loại điểm sáng với nhiều màu sắc.
Vị trí chỗ nàng đứng biểu thị bằng một cung tên nhỏ, hình vẽ bên cạnh toả ra ánh sáng màu lam, đặc biệt có thể thấy, điểm sáng màu lam hẳn là đại diện những nô lệ bị giam ở đây, điểm đỏ là đối tượng để tấn công như trong game -- như vậy chính là chỉ cai ngục, vậy xem ra ... Điểm màu vàng đặc trưng, nhất định chính là nhân vật nam chính.
Sau khi nhận định như thế, Thang Mộ chạy vội theo hướng đó.