Nhưng mà sự thật chứng minh mọi thứ đều không phải là ngoài ý muốn.
Thang Mộ đứng giữa một đống xác gấu bị bắn trúng trứng mà chết, ngửa đầu nhìn trời, im lặng mà rơi lệ.
Ai có thể nói cho nàng biết đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn gấu đều có trứng vậy? Toàn bộ đều là con đực? Hay là loại ma thú này con cái cũng có trứng nữa?
Tóm lại! Đều là lỗi của trứng ma thú!
Tiễn pháp của nàng tuyệt đối không có đáng khinh như vậy!!!
Có lẽ vì cảm xúc quá mức chân thành, không biết vì sao, khi xem xét trạng thái của mình Thang Mộ phát hiện ở cột danh hiệu có một cái danh hiệu mới -- Bắn trứng đại sư!
Trong [Long chi cốc], mỗi nhân vật đều có thể có nhiều danh hiệu, danh hiệu đó có thể gia tăng các loại thuộc tính, ví dụ như công kích, phòng ngự, sinh mệnh, pháp lực.
“Bắn trứng đại sư” cũng không ngoại lệ, chỉ cần treo nó lên, có thể gia tăng điểm nhanh nhẹn cùng điểm công kích, cho nên nói, trước mắt Thang Mộ được trang bị một danh hiệu tốt nhất.
Nhưng mà ….
“Bắn trứng đại sư là cái quái gì chứ!!!”
Thang Mộ nghiêm mặt, cả người đầy sát khí được đè nén xuống tận đáy lòng, theo thói quen vươn tay tới chỗ xác gấu, chúng nó trong chớp mắt liền biến mất.
Đúng vậy, đây là phát hiện mới nhất của Thang Mộ -- chức năng tự động nhặt.
Mà đám thi thể đó, dĩ nhiên biến thành những vật phẩm nằm trong túi ảo “Ma tinh của Papa Bear”, “Da lông của Papa Bear”, “Thịt của Papa Bear”.
Đối với nàng mà nói như vậy rất tốt, bớt đi nhiều phiền toái cho nàng, tưởng tưởng đến việc mình cầm một thanh đao đầy máu đi mổ xẻ đám gấu này, Thang Mộ không khỏi rùng mình, thật sự rất đáng sợ nha; nàng cũng không muốn sau cái danh hiệu “Bắn trứng đại sư” lại lấy được cái “Lột da đại sư” hay là “Móc thận đại sư”, rất lừa đảo nha!
Sắp xếp lại mọi thứ, Thang Mộ tiếp tục đại nghiệp xoát quái.
Cũng như nàng nghĩ, phụ cận đều là Papa Bear, sau khi xoát vài giờ, khi chân trời xuất hiện ánh sáng xua đi sương mù, nàng mới dừng tay. Mà lúc này, balô của nàng cũng đã muốn đầy đống vật phẩm cướp được từ Papa Bear.
Cũng may vật phẩm cùng loại có thể xếp chồng, nếu không dù túi của nàng có to bao nhiêu cũng không đủ.
Đương nhiên điều làm nàng hài lòng nhất là, ở giây nàng dùng tay, cấp bậc của nàng đã đến .
Cấp bậc = thực lực = cơ hội sống sót càng lớn.
Đẳng thức này ở vài giờ trước đó đã bị nàng khắc sâu trong lòng.
Bất quá, cơm không thể một ngụm là ăn xong, thực lực không phải một ngày là có thể nâng cao được, hơn nữa, trời đã sắp sáng, nơi này người sẽ đông hơn.
Thang Mộ đem áo choàng che đi vết máu và bụi đất, quay về hướng trấn nhỏ mà đi.
Đúng rồi, nhóc con Jarrett kia cũng nên rời giường ăn điểm tâm rồi, mua cái gì về mới tốt đây?
Lúc này, linh cảm của Thang Mộ không có linh nghiệm.
Chờ nàng mang bánh mì nướng về tới phòng thì Jarrett đã rời giường, thành thành thật thật ngồi trên băng ghế ở phòng khách đọc sách.
“Lại xem sách à.” Thang Mộ cười [tự cho là vậy] rồi đi qua, đem bánh mì nóng hổi để trên bàn, “Đến, ăn điểm đi”.
“… Cám ơn.” Jarrett cầm lấy bánh mì, nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Thang Mộ phát hiện động tác ăn bánh mỳ của đối phương rất tao nhã, như vậy mới nhớ tới, nàng phát giác đối phương lúc trước dù sắp đói chết, khi ăn cơm động tác cũng không khó xem, lại liên tưởng đến hắn đang im lặng không nói chuyện ở đối diện, quả nhiên là có sao? (trong bản raw cũng là dấu )
Bất quá, nàng cũng không để ý lắm, dù sao vì về nhà, cho dù thế nào nàng cũng bắt buộc phải ở cũng hắn.
Hơn nữa trên đường trở về nàng phát hiện một chuyện thú vị, khả năng nhìn thấy tên, cấp bậc và năng lực của nàng không phải chỉ hữu hiệu đối với ma thú, đối với người cũng giống như vậy. Đương nhiên, thời điểm xem tư liệu của người khác thì chi tiết hơn một chút, ví dụ như thân phận, chức nghiệp,… càng hoàn hảo là những thứ này chỉ xuất hiện khi nàng muốn nhìn thấy, nếu không… nhìn thấy đầy đường đều là người trên đỉnh đầu với cấp bậc, sọc xanh, sọc đỏ; nàng thực sợ có ngày chính mình theo bản năng kéo tên ra bắn.
Thang Mộ cắn một miếng bánh mì, nhìn bìa sách trên bàn: “[Phương pháp tư tưởng cơ bản], ngươi muốn trở thành ma pháp sư?’’ Dường như đây là lựa chọn của % nam chủ, thật không có gì kỳ quái.
“Ân.” Tiểu quỷ gật gật đầu, vẻ mặt khao khát nhìn về phía Thang Mộ, “Tỷ tỷ, người sẽ dạy ta sao?”
“…… hả?” Thang Mộ ngây người, sao lại tiến triển thành thế này?
“Người…. Không muốn sao?” Coi phản ứng của nàng thành cự tuyệt, Jarrett cảm thấy hụt hẫn cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn như chuột gặm bánh mì.
“Không phải không muốn,” Thang Mộ nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng bừng sáng như ánh sao, cảm thấy áp lực như núi, “nhưng mà, lúc trước ta đã nói qua, ta không phải Ma pháp sư, là cung thủ.”
Sợ đối phương không tin, nàng nhanh chóng từ túi lấy ra cung tên: “Đây là vũ khí của ta.”’
“Về phần hôm đó đột nhiên xuất hiện, chính là ngoài ý muốn.” Lại là cái loại không hề tốt đẹp, Thang Mộ trong lòng bổ sung.
“Vậy ta có thể theo người tập bắn cung không?”
“………..” Đáp án là, nàng hoàn toàn không biết !!!!
Nàng thật sự không biết Ngựa đực đại thần muốn tương lai vị nam chủ này đi theo con đường nào? Một thế hệ pháp thần? Tuyệt thế Kiếm thánh? Vẫn là ma võ (ma pháp và võ công) song tu? Hay là theo hướng triệu hồi sư?
Thần ơi, ai cho nàng một chút ám hiệu đi?!
Sau đó, ám hiệu thực sự tới rồi.
Không biết trận gió quái lạ từ đâu thổi tới, sau đó, “lạch cạch” cửa lớn hé ra, một tờ rơi liền bay vào, dán lên mặt nàng.
Thang Mộ giật tờ rơi xuống, rồi sau đó cảm động, ám hiệu! Đây là ám hiệu của thần đó!
Chờ chút… Thế giới ma pháp sao lại có tờ rơi? Cái này thực kỳ lạ quá?
Quên đi, Ngựa đực Đại thần ngay cả nhân phẩm còn chưa có, chuyện quái lạ như vậy có là cái gì?
“Mau nhìn này!”
“?”
Thang Mộ đem tờ rơi đến trước mặt Jarrett, lật qua, rồi cầm về cất tiếng đọc –
“Muốn biết thiên phú của mình sao? Tưởng trở thành Ma pháp sư vĩ đại sao? Tới đây đi, chúng ta chờ ngươi! Cánh cửa tân thế giới vì ngươi mà mở!!!”
Đọc xong nàng bình luận: “Còn nâng cao nhiệt huyết nữa nha’’
Bất quá tân thế giới là cái gì, tổng làm cho người ta có dự cảm không tốt nha.
Nói ngắn gọn, ở thế giới này, tại các thành thị, cách năm Hội Ma pháp sư đều đến một số thị trấn tìm người nối nghiệp, cũng chính là tiền hành cái gọi là kiểm tra ma lực.
Mà năm nay, thực rõ ràng là năm kiểm tra, mà trấn Bonnie này có lượng người thật lớn, đương nhiên được liệt vào danh sách đó.
Sớm không đến chậm không đến, cố tình lúc có bọn họ thì có chuyện này, rõ ràng đây là Bàn tay vàng của nam chủ.
Thang Mộ cảm động, đối với nàng mà nói, Jarrett càng sớm đi trên con đường xưng bá, càng cách mục tiêu của nàng càng gần.
“Nhưng mà ….” Nam hài mấp máy môi, trên mặt hiện lên thần sắc xấu hỗ, “Mặt trên nói, cần phí báo danh là kim tệ””
“Hả?”
Thang Mộ lúc này mới chú ý tới, sau đoạn khí huyết tuôn trào kia, còn có mấy hàng chữ nhỏ.
Một, người tham gia kiểm tra cần nộp phí kim tệ mỗi người ;
Hai, mỗi người được kiểm tranhiều nhất năm lần, nhưng trừ lần đầu được hưởng ưu đãi kim tệ, từ những lần sau mỗi lần kiểm tra là giao phí kim tệ;
Ba, tất cả tình huống ngoài ý muốn làm cho kết quả kiểm tra không đúng thì người đi kiểm tra tự chịu trách nhiệm;
Bốn, bản quyền hoạt động thuộc về Hội Ma pháp sư.
‘’……” Người tổ chức hoạt động này tuyệt đối là từ hiện đại xuyên qua!
“Không quan hệ.” Thang Mộ vươn tay xoa xoa mái tóc đen óng của Jarrett, “Tỷ cái khác không có, chỉ là có tiền!” Nàng sâu sắc cảm thấy mình trước lúc xuyên qua đem hết tiền trong kho mua kim tệ là quyết định rất sáng suốt.
“Thời gian kiểm tra là …. Sáng hôm nay?”
Thang Mộ phấn chấn, kẹp tiểu quỷ nhỏ đang gặm bánh mì ở cánh tay: “Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động rồi, thiếu niên, chúng ta phải nhanh lên, Napoleon!’’
“………. Đó là cái gì?”
“…….” Tiểu quỷ không đọc qua lịch sử trái đất thật sự là không có cảm giác hài hước nha!