Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tôi
Beta: Bạn
Mặt dù Lục Phỉ Nhiên đã hạ quyết tâm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó điều chỉnh tâm lí, sau khi trở lại trường, thành tích lần thi tháng đầu tiên có phần thụt lùi.
Cô giáo tìm cậu nói chuyện: "Hình như đây là lần đầu tiên cô tìm em tâm sự đúng không?"
Lục Phỉ Nhiên ủ rũ cúi đầu, chính cậu cũng rất thất vọng, đã nói chắc chắn sẽ không ảnh hưởng học tập mà kết quả lại thành ra như vậy. Cậu xiết chặt nắm đấm.
Cô giáo mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng, không phải là phê bình em. Dưới cái nhìn của cô, em là học trò hiểu chuyện đáng tin, học hành chuyên chú cho nên thầy vẫn luôn không cần lo lắng. Nhưng đại khái chuyện này ảnh hưởng đến em quá lớn..."
Lục Phỉ Nhiên cũng không biết sao lại thế này. Sau mấy ngày chịu tang, cậu trở về căng thẳng vô cùng, mỗi ngày ôn bài đến rạng sáng, quyết tâm thi thật tốt để những người quan tâm mình được yên tâm, nhưng vào phòng thi thì đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.
Cô giáo nói: "Em cũng đừng quá ép mình, cô tin em. Ba năm nay em đều rất chăm chú, chỉ cần ổn định giống như trước, bình tĩnh lại, phát huy trình độ bình thường là được." Sau đó còn nói, "Cô cũng không nói nhiều, sợ gây áp lực cho em, nếu em có phiền não muốn tâm sự với cô thì cứ nói, nếu không, cũng có thể đến chỗ bác sĩ tâm lý."
Lục Phỉ Nhiên ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cây đại thụ vươn cao ba tầng ngoài hành lang, mùa đông năm ngoái bị cưa hết cành lá, hiện tại đã lại bắt đầu mọc cành mới.
Cậu nhớ tới ông nội, cảm thấy bản thân rất không nỗ lực, lại nghĩ tới Lưu Thành, sợ anh thất vọng về mình.
Nhắc đến, mấy ngày nay cậu gửi tin nhắn cho Lưu Thành đều như đá chìm đáy biển, có chuyện gì gấp không thể hồi âm sao? Lục Phỉ Nhiên nhớ lại lúc tang lễ, bộ dạng Lưu Thành bi thống, dằn vặt cứ như hại chết người, sau đó vẻ mặt anh thất hồn lạc phách. Còn có một chi tiết nhỏ, cậu mẫn cảm nhận ra Lưu Thành tựa hồ có ý định tránh né mình. Đây là tại sao chứ?
Lục Phỉ Nhiên nhìn bầu trời cao rộng không mây, từng mảng xanh thẳm, kinh ngạc nghĩ: Bây giờ anh ấy đang làm gì?
Thiệu Thành đang sốt ruột nói chuyện với ba mình, anh không thể tin nổi, nói: "Đùa gì vậy? Kêu con khuyên mẹ đừng kết hôn? Ba muốn như thế nào?"
"Cái này chẳng lẽ không tốt? Con trước đây không phải rất không hy vọng ba mẹ ly hôn sao? Ba mẹ một lần nữa ở cùng nhau chẳng lẽ không phải chuyện tốt?" Thiệu Phong Ích hổ thẹn nói: "A Thành, ba biết ba lúc trước chọc con tức giận, có thể con cũng biết ba có lúc thẳng tính quá. Ba còn chưa nói chuyện Trần Xu với con nhỉ? Ba trước kia quá yêu cô ta nên bị mê hoặc, mới đối xử với con như thế. Ai lại biết cô ta có lòng dạ khó lường vậy chứ... Ai..." Hay là bởi vì vinh hoa phú quý mà đánh mất bản thâm, chờ lúc ông ta lấy lại tinh thần mới phát hiện, cô gái hiền lành thanh khiết năm đó đã sớm tìm không còn bóng dáng.
Bây giờ ông nghĩ đến Trần Xu, trong đầu đều là khuôn mặt tô trang điểm phấn, kẻ mắt đen láy sắc sảo, đôi môi đỏ rực không ngừng khép mở, chảy nước mắt, nhưng nhớ tới khóe mắt đuôi mày hung ác lại khiến ông chùn bước.
"Thiệu Phong Ích, tôi theo ông đã nhiều năm, ông lại nỡ đối với tôi như vậy?"
"Tôi cũng đâu hy vọng vậy. Tiểu Xu, cô có dám nói tâm tư của cô còn ở trên người tôi không? Công ty tổn thất tôi cũng không cần cô chịu trách nhiệm. Tôi trả cho cô bất động sản cùng một khoản trong ngân hàng, cô muốn quyền giám hộ Thiệu Nhu, tôi cũng sẽ không cản."
"Nói dễ nghe nhỉ, ông còn có mặt mũi chỉ trích tôi? Nói cứ như mình chính nhân quân tử! Đừng cho là tôi không biết ông cùng với mấy lão sắc quỷ kia làm những chuyện gì sau lưng tôi, chỉ là không mang về mà thôi. Chuyện của con gái chúng ta ông cũng có mặt mũi nói? Tự ông đếm xem, ông quanh năm suốt tháng gặp được mấy lần? Rõ ràng chỉ liên tục đem gánh nặng vứt cho tôi..."
"Tôi cũng không biết cô khi nào miệng lưỡi trở nên sắc nhọn như vậy. Chuyện bên ngoài bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, mấy năm này tôi đối với cô chưa bao giờ hai lòng. Lúc trước tôi vẫn chờ cô, cho người bên ngoài biết cô trong sạch. Cô không muốn nuôi Thiệu Nhu tôi có thể hiểu, cô còn trẻ, mang theo con cái đúng thật không dễ tái hôn. Thiệu Nhu lưu lại nhà chúng tôi cũng được, dù sao cũng là huyết mạch của Thiệu gia, tôi cũng tuyệt đối không bạc đãi nó, cô có thể yên tâm. Chúng ta hảo tụ hảo tán không được sao?"
"Nằm mơ đi! Tôi sẽ không ly hôn!" Ánh mắt cô ta điên cuồng, khiến Thiệu Phong Ích kinh hồn táng đảm.
Trần Xu nhìn thấy hình bóng mình trong mắt ông, phục trên bàn khóc lên, trầm giọng hỏi: "Bây giờ nhìn tôi rất xấu sao?"
Thiệu Phong Ích cũng không dám chạm vào cô ta.
Âm thanh của cô ta thấp dần: "Ngay cả khăn giấy cũng không cho đưa cho tôi. Lúc trước ông còn nói cả đời sẽ đối xử tốt với tôi, toàn là gạt người! Tôi lại ngu ngốc tin vào!"
Thiệu Phong Ích nghe, tựa như mơ hồ nhìn thấy cô gái khả ái nhu nhược năm đó, nhưng chỉ là trăng trong nước, có thể nhớ nhưng không thể quay lại.
"Em không phải cố ý, không thể tha thứ cho em một lần ư?... Sau này em sẽ không qua lại với đám thân thích đó nữa không được sao?... Em chỉ là... chỉ là quá yêu anh. Em biết anh còn rất quan tâm Lưu Vân Chi, em cũng muốn giống như bà ấy, thông minh giỏi giang, có thể giúp anh. Em rõ ràng cố gắng như vậy, nhưng vẫn không làm được... đều do em không chịu thua kém. Anh còn nhớ đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta hay không, đã thành hình người. Nếu như nó còn sống nhất định là thằng bé khỏe mạnh... Anh có phải là cũng là bởi vì chuyện này cho nên không cần em nữa? Bởi vì em rất khó có con nữa sao?"
Thiệu Phong Ích nghe đến có hơi không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn là cứng rắn quyết tâm: "Không phải lý do này, Trần Xu, cô không phải lần đầu tiên lôi chuyện đứa bé ra lấy lòng tin của tôi. Tôi thương tiếc nước mắt cô, nhưng cũng không thể không để ý mà vứt bỏ sản nghiệp tổ tông đi được.... Thỏa thuận ly hôn, nếu cô có yêu cầu gì có thể đề xuất, nếu tôi có thể đáp ứng sẽ tận lực giúp cô."
Trần Xu sững sờ tại chỗ: "Năm đó... Năm đó anh cũng nói như thế này với Lưu Vân Chi, hiện tại đối tượng lại trở thành em." Cô ta nở nụ cười tự giễu một tiếng, "Anh có phải hi vọng em sẽ giống Lưu Vân Chi không tranh không nháo, ngoan ngoãn ra đi? Em không phải Lưu Vân Chi, em không làm được!"
Thiệu Phong Ích dạo này hay nhớ tới vợ cũ. Lúc còn ở chung với nhau, ông luôn cảm thấy tim bà không ở trên người mình, bà vẫn luôn tao nhã ung dung như vậy. Nếu nói Trần Xu là một mỹ nhân vui tai vui mắt cần phải nâng niu bảo bọc thì Lưu Vân Chi chính là lưỡi kiếm mềm mại như quyên nhưng lại khó thể nắm giữ như nước mùa thu, có nhu có cương, nhưng vì tự tôn quá cao lại làm cho nó cực kỳ sắc bén.
Từ sau khi ly hôn, Lưu Vân Chi chưa bao giờ hối hận, ngược lại cuốc đời còn phong sinh thủy khởi (thuận buồm xuôi gió). Quả như ông nghĩ, cho dù rời Thiệu gia bà vẫn có thể sống tốt. Chỉ là ông tính sai một chút rồi, Trần Xu cũng không phải bông thố ti() chỉ đơn thuần dựa vào ông, cô ta muốn càng ngày càng nhiều, quấn ông đến không thể thở nổi.
Hoa thố ti
Có lẽ Lưu Vân Chi mới thích hợp với ông...
Thiệu Phong Ích vừa mới động lòng, liền biết được chuyện vợ trước đang chuẩn làm lễ cưới. Nhân lúc Thiệu Thành về nhà thăm em gái, việc không thể chậm trễ, lập tức "động khẩu" lao vào chỗ hiểm.
Không, còn có thể cứu vãn! Thiệu Phong Ích cảm thấy may mắn, nghĩ. Bà ấy vẫn chưa chính thức làm lễ cưới... Coi như kết rồi cũng có thể ly mà.
Ông cũng không tin, tình cảm hơn nửa đời của Lưu Vân Chi và ông lại không bằng tình cảm với người đàn ông quen biết được một năm! Hơn nữa bọn họ còn có Thiệu Thành làm điểm then chốt, Lưu Vân Chi từ trước đến giờ đều rất thương yêu con trai...
Thiệu Thành nhìn vẻ mặt biến hóa của ông, lúc trắng lúc đen, không khỏi bật cười một tiếng "Mỗi lần ông đều thế này, toàn đem trách nhiệm đều đẩy cho người khác. Lẽ nào ông thật sự cho rằng lúc trước ly hôn mẹ tôi chỉ nghĩ một mình Trần Xu sao? Cô ta là tiện nhân, nên ông có thể đẩy tất cả sai lầm cho cô ta?"
Thiệu Phong Ích: "Tao sẽ xin lỗi mẹ mày đàng hoàng..."
Thiệu Thành: "Ông lãng tử quay đầu thì mẹ nhất định phải coi như vàng mà lập tức ôm lấy? Nếu muốn thử thì thử đi, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."
Thiệu Phong Ích bị chọc đến ói máu. Thật ra vận may của anh cũng không tốt, gần đây liên tục gặp đả kích, tâm lý không thoải mái tới cực điểm, ngoài miệng hơi mất khống chế được mấy lời châm chọc.
Đã mấy ngày nay Thiệu Thành chưa hề liên lạc với Lục Phỉ Nhiên.
Anh mới vừa mở máy lên liền nhảy ra một đống tin nhắn.
"Anh, ông nội em nói anh đi đột ngột, còn chưa kịp cảm ơn anh đã giúp đỡ chuyện tang lễ. Chừng nào anh mới quay lại? Nhà em phải cảm ơn anh mới được."
"Tại sao anh không nhắn lại? Công việc bận lắm à?"
"Anh bận rộn như vậy chắc không rảnh xem tin nhắn nhỉ... Lúc hết bận, đọc tin nhắc này nhớ trả lời lại một câu nhé?"
"Ngủ ngon, chúc anh công tác thuận lợi."
"..."
Thiệu Thành từ giữa những hàng chữ thấy được Lục Phỉ Nhiên hoang mang, sợ sệt.
Bỗng nhiên gặp biến cố lớn, em ấy nhất định đang hoảng sợ. Lúc này mình đột nhiên biến mất, em ấy hẳn thêm phần bất an.
Thiệu Thành dựa vào sofa, ngửa đầu ra phía sau nhắm mắt lại, thở dài.
Thiệu Thành ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười của Lục Phỉ Nhiên cùng tiếng mèo meo meo.
Anh đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi vào, nhìn thấy Lục Phỉ Nhiên đang cầm một cái khăn lông bọc quanh chú mèo Đại Soái, lau lau lông cho nó.
"Ê, Đại Soái là boy hay girl?"
"Lục Phỉ Nhiên."
Lục Phỉ Nhiên nghe tiếng Thiệu Thành, quay đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt biến thành sửng sốt, bỗng chốc cả người như bật dậy. Con mèo vốn đang dựa trên đầu gối cậu suýt chút nữa ngã ngửa ra đất, lại ngồi trở lại. Đại Soái đối với cái người trọng sắc khinh miêu này tỏ ra khó chịu, "ngao" một tiếng.
"Anh!" Lục Phỉ Nhiên lanh lảnh gọi.
Thiệu Thành nhìn thấy gương mặt diễm lệ của cậu sáng bừng, chân mày lúc trước nhăn nhăn liền chậm rãi giãn ra. Anh đi tới, "Mới tắm sạch sẽ cho mèo à?"
Lục Phỉ Nhiên gật đầu, bên cạnh cậu còn bày lược và thuốc bột.
Thiệu Thành liền giúp cậu cùng giữ mèo, sấy khô lông cho nó, chải chuốt rồi thoa thuốc phấn. Kỳ lạ chính là mèo này thế mà hoàn toàn không giãy dụa, còn hưởng thụ híp híp mắt tùy ý để họ lăn tới lăn lui, tựa hồ ngủ luôn một giấc ngon lành.
Sau khi thu dọn xong, Lục Phỉ Nhiên cầm một đĩa đồ ăn ra cho Đại Soái. Sau khi nó ăn xong rất có tinh thần, quái gở kêu meo meo trước lồng chim treo ngoài hành lang, thỉnh thoảng cúi người làm bộ dáng muốn nhào tới, vờn một cái. Nó khiến Đan Đan trong lồng sợ đến nỗi rít lên chói tai, cánh phạch phạch đập vào nan tre, làm chén nhỏ trên kệ cũng rơi mất.
Lục Phỉ Nhiên mang cái ghế con qua, trấn thủ bên lồng chim. Đại Soái lúc này mới phẫn nộ ngoắt ngoắt cái đuôi, không tiếp tục trêu đùa nữa. Nó đi quanh Lục Phỉ Nhiên hai vòng, tìm một chỗ có ánh nắng tốt, nằm gối lên móng vuốt cuộn mình ngủ.
Thiệu Thành nói với cậu: "Tôi đã biết kết quả thi lần này của cậu."
Lục Phỉ Nhiên phút chốc căng thẳng: "A? Em xin lỗi."
Thiệu Thành nhìn cậu tựa như con sóc nhỏ bị hù sợ, "Tại sao sợ tôi như vậy?"
Lục Phỉ Nhiên lại sợ anh hiểu lầm: "Em không có sợ anh!" Chỉ là quá để ý đánh giá của anh, sợ anh thất vọng với em. "Lần này là do tâm tình em không ổn định, lần tới em nhất định sẽ làm bài thật tốt."
Thiệu Thành động viên cậu: "Tôi tin cậu."
Trước khi Thiệu Thành tới, Lục Phỉ Nhiên rõ ràng đã nghĩ tới rất nhiều lời muốn nói với anh, bây giờ trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Gió lặng lẽ lướt qua, hoa lá trong sân tựa hồ thầm thì, như đang vây xem cái người đầy bụng u sầu nhưng lại chẳng nói lên lời.
"Ừm..." Thiệu Thành phá vỡ im lặng trước, trầm ngâm nói: "Gần đây công tác của tôi khá bận, có đôi khi sẽ trả lời tin nhắn chậm một chút. Cậu không cần hàng ngày đều gửi cho tôi."
Lời này có phần đả kích Lục Phỉ Nhiên. Cậu cho rằng Thiệu Thành chê cậu phiền, hay hoài nghi cậu chơi điện thoại quá nhiều? Bất an "dạ" một tiếng.
Thiệu Thành tiếp tục căn dặn dặn:
"Cậu phải học cho tốt, chú ý sức khỏe, sau khi lên đại học tuyệt đối không nên thức đêm."
"Ăn uống có quy luật, rèn luyện thân thể nhiều vào."
"Sau này không được đi làm thêm ở tiệm hoa."
"Cũng phải thông minh một chút, không được tỏ ra ngây ngốc để bị người ta lừa."
"... Đặc biệt là với đàn ông lớn tuổi."
Lục Phỉ Nhiên nghe đến đầu óc mơ hồ, mấy câu đầu còn hiểu được nhưng tại sao không được làm ở tiệm hoa? Hơn nữa cậu nhìn qua có ngu ngốc vậy sao?
Chuyện cuối cùng, cậu ngược lại hiểu. Lục Phỉ Nhiên trầm mặc một chút, thử thăm dò hỏi: "Anh chỉ chuyện thầy Diệp sao? Anh, kỳ thực em vẫn luôn không nói cho anh về..."
Thiệu Thành nhíu mày, nhìn cậu chờ nói nốt nửa câu sau.
"Lúc đó em nhìn thấy anh ngăn cản Tạ Khôn... Em vẫn muốn hỏi, có phải anh đối phó với thầy Diệp không?" Lục Phỉ Nhiên thận trọng hỏi.
Thiệu Thành không tỏ rõ ý kiến, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Lục Phỉ Nhiên nói ra suy đoán của mình: "Em cảm thấy chính là anh làm, anh có phải là hacker không?"
Thiệu Thành tim đập loạn xạ, anh không nghĩ tới Lục Phỉ Nhiên sẽ nghĩ mình là hacker, bất quá lúc đó cũng không khác lắm. "Coi như thế đi."
"Em biết ngay mà!" Lục Phỉ Nhiên nhìn phía Thiệu Thành bằng ánh mắt sùng bái, sau đó lại cảm thấy nghi ngờ, "Nhưng tại sao không thể đến làm công ở tiệm hoa?" Tuy cậu không chưa bao giờ làm ở đó, nhưng vì trong nhà có ông nội coi hoa như mạng, nếu lên đại học phải đi làm thêm, nếu có thể, cậu rất nguyện ý làm việc đó.
Thiệu Thành suy nghĩ một chút, "Tôi sẽ không hại cậu, đây là vì tốt cho cậu, nhưng lý do tại sao tôi vẫn không thể nói cho cậu biết được."
Lục Phỉ Nhiên lăng lăng, nhưng vẫn là tin tưởng anh mà gật đầu. "Em biết rồi."
Thiệu Thành nói tiếp: "Cậu cũng lớn rồi, lên đại học cũng không nên chỉ biết học, có thể tìm bạn gái..."
Lời này như đâm vào trong lòng Lục Phỉ Nhiên, cậu khổ sở, biểu hiện không được tự nhiên, theo bản năng từ chối: "Không muốn."
Lục Phỉ Nhiên vẫn luôn rất ngoan ngoãn lại đột nhiên như vậy khiến Thiệu Thành hơi ngạc nhiên. "Hả? Đúng là nói có hơi sớm, trước kỳ thi tốt nghiệp mà bàn cái này cũng không hay lắm... Cậu đang ngại ngùng à?" Nhưng sau này anh không còn cơ hội cùng Lục Phỉ Nhiên bàn chuyện này nữa, anh hi vọng cậu có thể tìm một cô cô gái hiền lành, cùng nhau sống một đời. "Lẽ nào cậu ở trường đã thích bạn nữ nào đó sao?"
"Không có!" Lục Phỉ Nhiên thẹn quá hóa giận.
Thiệu Thành: "Tôi thấy phải có một đám con gái theo đuổi cậu mới phải."
Lục Phỉ Nhiên xấu hổ, mặt đỏ rần, "Có người theo đuổi em."
Lúc này đến phiên Thiệu Thành sửng sốt, trong lòng đau như kim đâm, nhói lên. Mặc dù đã quyết định nhưng vẫn khắc chế không nổi tình cảm, anh cố nén ghen tuông, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lẽ nào cậu cũng thích cô ấy à? Ừm... Bây giờ lấy học tập làm trọng, bất quá đợi đến tốt nghiệp là có thể bắt đầu chuyện yêu đương. Nếu thích, trước khi đi thi có thể thổ lộ."
Lục Phỉ Nhiên không biết ngày hôm nay Thiệu Thành xảy ra chuyện gì, như rất ôn nhu lại khiến người ta cảm thấy lãnh khốc, như gần như xa. Dặn dò trước khi từ biệt là đang xảy ra chuyện gì chứ?
Còn cái gì mà thích con gái? Tuy rằng Lục Phỉ Nhiên biết mình bây giờ còn là một thằng nhóc con không xứng với Thiệu Thành, Thiệu Thành cũng không biết cậu thích anh ấy, nhưng phỏng chừng Thiệu Thành cũng rất xem thường chuyện nam nam. Nhìn anh trừng phạt thầy Diệp thì có thể biết được.
Tim cậu không khỏi hoảng lên. Dự cảm nói cho cậu biết, nêu giờ không nắm chặt cơ hội, Lưu Thành sẽ như một con diều bay đi mất. Một trận hồi hộp kỳ diệu dâng lên trong lòng Lục Phỉ Nhiên, ma xui quỷ khiến, cậu đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy cổ tay Thiệu Thành, chân thành nhìn anh nói: "Không phải. Em, em có người thích rồi!"
Đầu lưỡi rất nhanh thắt lại.
Nụ cười trên mặt Thiệu Thành từng chút thu lại, như đoán được cái gì, hàn ý dần dần khuếch tán trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, phảng phất muốn làm đông cứng bầu không khí, ngăn cản lời muốn nói tiếp theo của Lục Phỉ Nhiên.
"Em thích anh."
Lục Phỉ Nhiên thốt lên.
Hết chương
()Thố Ti: Còn có tên khác là: Thỏ ty thực, Thổ ty tử, Thỏ lư, Thỏ lũ, Thỏ lũy, Xích cương, Thổ khâu, Ngọc nữ, Đường mông, Hỏa diệm thảo, Dã hồ ty, Ô ma, Kim cô, Hồ ty, Lão thúc phu, Nghinh dương tử, Kim tuyến thảo, Kim tiền thảo, Thiện bích thảo, Hoàng ty tử, Hoàng la tử, Đậu hình tử, Hoàng cương tử.