Huyết vị nồng đậm tràn ngập Y Phàm, chậm rãi nhắm mắt lại chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến, chỉ thấy kỳ quái, vì cái gì vẫn không cảm thấy? Chẳng lẽ là người chết rồi sẽ không thấy đau? Mạnh mẽ mở bừng mắt ra lại chỉ thấy Kim đang đứng trước mắt, tay phải ôm chặt lấy ngực trái.
“Kim……!” Nguyên lai máu trên người đều là của Kim, mà không phải của chính mình, nhưng là, nhưng là Sơn Địch rõ ràng là hướng mình nổ súng mà, Y Phàm có chút không biết phải làm sao.
“Oành!” Lại là một tiếng, may mà Kiều đúng lúc nhảy lên xô Y Phàm vẫn còn đang đứng ngây ngốc ngã xuống, mới khiến hắn không chịu một chút thương tổn.
“Ngươi phát cái gì ngốc a, nhanh lên đem Kim kéo tới sau ta đi.” Kiều gầm lên, sau đó tay đang cầm lấy Y Phàm nắm chặt lại hướng tới Sơn Địch đang có chút nổi điên cả lên rồi kia.
“Kim, kiên nhẫn một chút, sẽ không có việc gì đâu!” Y Phàm ngồi xuống bên cạnh Kim, cố hết sức lôi kéo thân thể Kim đã hoàn toàn không thể cử động.
“Không cần lo cho ta, hai người các ngươi chạy nhanh lên.” Kim muốn đẩy Y Phàm đang lôi mình đi kia, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà không thành công, ngược lại còn động đến vết thương của chính mình, miệng nôn ra cả máu.
“Đi a!” Đã không còn có thể chống cự được bao lâu nữa, Kim chỉ có thể lần nữa lặp lại, mà Y Phàm cũng không ngừng lắc đầu, trên mặt thoạt nhìn như đã muốn khóc, đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy một người chảy nhiều máu như vậy, lần trước là vợ, nàng đã chết rồi, hắn không muốn tại đây lại nhìn thấy bằng hữu của mình chết đi nữa.
Đúng vậy, trong lòng Y Phàm đã ngầm xem Kim là bằng hữu, tuy rằng y đối với hắn đã làm ra chuyện tình không thể tha thứ, nhưng hắn biết, Kim cũng không phải là muốn.
“Oành, oành……”
“Oành……” Tiếng súng bên người càng lúc càng kịch liệt, có thể cảm giác được Sơn Địch sớm đã điên cuồng.
“Ngô!”
“Kiều!” Tránh ở phía sau Kiều, Y Phàm đem Kim cả người đều ôm vào lòng, chính là đột nhiên truyền đến tiếng rên của Kiều, Y Phàm giật mình nhìn người ở trước mặt.
“Ta không sao, chính là sượt qua thôi, các ngươi mau trốn đi!”
Toàn bộ cánh tay trái của Kiều đều thấm đẫm máu, chỉ vì không muốn cho Y Phàm hoảng sợ hơn nữa, hắn chỉ có thể giả rằng vết thương nhẹ, dùng hết sức tay phải nâng súng lên, thông qua lỗ châu mai, bắn ra một phát trí mạng, Sơn Địch cứ như vậy ngã xuống, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn dữ tợn như vậy, không hề có ý chịu thua!
“Tốt lắm, hiện tại đã an toàn, ngươi trước tiên ở đây canh chừng Kim, ta đi sang bên kia xem bọn Sơn Địch thế nào rồi.” Nói xong Kiều cũng không quay đầu lại mà đứng dậy, tuy rằng cánh tay trái bị thương, người đã cả một mảng đỏ, nhưng hắn không có rên ra tiếng, bởi vì hiện tại Kim cần chăm sóc hơn hắn, mà người có thể giải quyết tốt hậu quả cũng chỉ có mình hắn.
Y Phàm nhẹ nhàng gật đầu, cùng sử dụng ống tay áo lau mồ hôi vì đau đớn mà chảy ra trên trán Kim.
“Đỡ chút nào chưa? Ngươi cố gắng cầm cự, đợi chút nữa sẽ có người tới cứu chúng ta!” Y Phàm an ủi Kim đã bắt đầu có chút khó thở.
“Ha ha, không cần, ta biết thời gian của chính mình đã không còn nhiều lắm ……”
“Không cần nói như vậy, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi thật khờ, vì cái gì phải cứu ta, ngươi thật khờ.” Y Phàm cũng không biết vì cái gì, nước mắt lại chảy xuống, nam nhi không dễ dàng rơi lệ như vậy, chính là chưa có tới lúc thương tâm, đối mặt với Kim bởi vì cứu chính mình mà bị thương, Y Phàm nói không ra cảm giác đau lòng này là gì, tuy rằng hắn biết lúc ấy Kim làm như vậy là muốn giúp chính mình, nhưng là bị hiếp khiến hắn cũng không thể tha thứ cho y, chính là hiện tại, hắn tha thứ cho y, thật sự tha thứ, bởi vì Kim đã dùng chính sinh mệnh của mình mà cầu xin lòng tha thứ từ hắn. Ôm Kim trong tay, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng mất, nhưng Y Phàm lại không thể làm gì, chỉ có thể dùng nước mắt mà rửa mặt thôi.
“Không, đừng chết!”
“Thực xin lỗi……” Kim nói xin lỗi xong, cảm thấy tâm sự nào cũng đều không có, trên khuôn mặt tản ra nụ cười sung sướng, y biết mình đã được tha thứ, cũng biết nhiệm vụ của chính mình đã hoàn thành, y cảm thấy không hổ thẹn.
“Không……” Y Phàm khóc rống đem thi thể của Kim ôm chặt vào lòng, lúc thê tử mất hắn cũng không khóc, bởi vì hắn biết hắn có thể tìm ra hung thủ, sẽ không để thê tử chết một cách vô ích, đây là tôn nghiêm của nam tử hán, nhưng Kim đã muốn đánh tan cả tôn nghiêm của hắn, là người thứ hai vì hắn mà chết, hắn không biết vì cái gì hắn mà hắn còn sống, rõ ràng người đáng chết là mình, vì cái gì, lệ đã như suối mà chảy mãi không ngừng, mọi chuyện trước mắt mơ hồ như nhìn qua hồ nước.
“Oành……” Lại là tiếng súng, cũng tốt, nếu đã thế, cũng tốt, cũng đã đến lúc rồi. Y Phàm mơ hồ nhìn về phía trước, chỉ có điều, hắn chẳng cảm thấy gì ngoài lỗ hổng ở trong ngực đang không ngừng truyền đến cảm giác co rút đau đớn.
“Y Phàm……” Nghe được có người gọi tên mình, Y Phàm bất lực ngẩng đầu lên Kiều.
“Hắn đã chết, Kim hắn đã chết.” Thanh âm nghẹn ngào truyền ra.
“Ta biết, ta biết, không có việc gì.” Kiều ngồi xổm người xuống, đem Y Phàm ôm sâu vào trong lòng.
“Không có việc gì, Sơn Địch cùng Đặc Địch ta đã giải quyết xong, Kim sẽ không chết vô ích, ta sẽ nghĩ biện pháp mang hắn ra ngoài hảo hảo an táng cho hắn, ta tin cha mẹ hắn cũng sẽ vì quyết định của đứa con mà được an ủi phần nào.”
“Cái gì an ủi!” Y Phàm đột nhiên kích động đẩy Kiều ra, chính mình đứng dậy, Kim thi thể cũng theo thế mà rơi xuống trên mặt đất.
“Có cái gì thật là an ủi, chỉ vì cứu một người không đáng một đồng là ta sao? Có cái gì thật là an ủi, y làm cái gì mà biết? Không có, cái gì đều không có, y căn bản là không nên chết, nếu không phải ta……” Càng nói lệ rơi càng nhiều, đúng vậy, vì ở bên cạnh mình mà hai người đã chết, thê tử của hắn cùng với Kim, tất cả đều là bởi vì mình mà chết, hắn là một người mang xui xẻo, vì người như vậy sao có thể nói là có giá trị? Không phải, tuyệt đối không phải.
Y Phàm lắc mạnh đầu.
“Y Phàm……” Kiều đứng lên muốn nắm lấy Y Phàm đang có chút không thể kiềm chế nổi, nhưng rất nhanh lại bị hắn thoát ra.
“Không nên chạm vào ta……” Y không thể cũng vì mình mà chết, hắn không thể tiếp tục khiến Kiều phải chết, nghĩ vậy hắn điên cuồng hướng chỗ giống phòng giam mà chạy tới.
“Y Phàm……” Nhìn thấy Y Phàm chạy ra xa, Kiều trong lòng cảm giác không biết nói làm sao, dường như trong tim đột nhiên bị đào rỗng.
“Chủ nhân.” Đột nhiên truyền đến thanh âm của hai vị tùy tùng mình tín nhiệm nhất, Kiều lập tức khôi phục lại diễn cảm lạnh như băng.
“Đem chuyện nơi đây xử lý đi, còn có này quỷ chết này, kêu người mang ra ngoài đi.”
“Tuân mệnh, tay của chủ nhân….” Kẻ dưới rõ ràng có chút lo lắng cho thương thế của Kiều.
“Không có việc gì, chuyện này các ngươi không cần phải xen vào.”
Vẫn là thanh âm lạnh như băng vang lên, một chút cũng không giống người tên Kiều có Y Phàm ở bên, nói xong, cũng không quay đầu lại hướng về phía Y Phàm biến mất mà bước đến.