Tôn Ngữ chờ Trương Phong Dương sau khi ra khỏi cửa, liền vội vàng từ trong chuồng ôm Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch vừa nhìn thấy Tôn Ngữ liền meo meo meo meo kêu, nhắm thẳng trong lòng ngực Tôn Ngữ chui vào, không ngừng vui mừng dùng đầu cọ Tôn Ngữ, hướng Tôn Ngữ thể hiện.
Tôn Ngữ thích sờ sờ cái đầu nhỏ vặn vẹo của con mèo nhỏ, bắt nó thả tới trên sàn nhà, từ tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào trong cái đĩa nhỏ, đặt trước mặt Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch nhưng không uống, lại gục đầu trên vai Tôn Ngữ, vươn đầu lưỡi nho nhỏ phấn hồng liếm liếm miệng Tôn Ngữ, mở hai mắt thật to, nghiêng đầu nhìn Tôn Ngữ, giống như đang nói chủ nhân ngươi cũng ăn nha!
Tôn Ngữ cảm thấy buồn cười bế Tiểu Bạch xuống dưới, sờ sờ đầu nó nói: “Tiểu Bạch ta ăn rồi, ngươi nhanh ăn đi!” Tiểu Bạch nhìn nhìn Tôn Ngữ liền cúi đầu không ngừng liếm liễm sữa trong cái đĩa nhỏ…
“Tiểu Bạch ngươi hảo ngoan nha!” Trên cổ Tôn Ngữ lộ ra cẩu liên (xích chó) thật dài, yêu quý vuốt ve Tiểu Bạch lông xù đang vùi đầu uống sữa.
Tiểu Bạch ngẩng đầu, trên mặt nó tất cả đều bị sữa làm ướt, lông loạn thất bát tao đều dính thành một khối, giống như một con mèo rơi vào nước làm cho người ta muốn cười, ngơ ngác nhìn nhìn Tôn Ngữ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục háo ăn.
“Ngươi này tham ăn giống quỷ hệt như của Tiểu Phỉ Nhi của ta!” Tôn Ngữ sờ sờ mặt mèo ướt sũng của Tiểu Bạch.
Tôn Ngữ nhớ rõ Tiểu Phỉ Nhi thích nhất ăn kem ly! Nhưng tim nó không thể chịu được kích thích của món ăn lạnh như băng, tuy rằng muốn ăn cũng không thể ăn nhiều hơn nữa lúc đó mình cũng hầu như không có dư thừa tiền, thấy bộ dáng nó nuốt nước miếng nhìn tiểu bằng hữu khác ăn kem ly, cảm thấy tâm hảo đau, Tôn Ngữ không đành lòng, liền mua cho Tiểu Phỉ Nhi một cái, bộ dáng nó ăn như hổ đói giống Tiểu Bạch y như đúc!
Mặc dù mình nói lần sau ba ba lại cho mua Tiểu Phỉ Nhi, nhưng thời gian lâu như vậy đã không gặp nó chính mình thật sự nhớ nó quá! Mặc kệ như thế nào, mình phải chuẩn bị cùng Trương Phong Dương thương lượng một chút, bảo hắn cho mình đi thăm Tiểu Phỉ Nhi, nhớ rõ lần trước mình gọi điện thoại, Tiểu Phỉ Nhi bởi vì mình luôn không đến thăm nó, mà tức giận, cũng không muốn cùng mình nói chuyện, nói như vậy mình cũng phải đi dỗ dành nó nha! Cũng không biết Tiểu Phỉ Nhi thế nào!
Tiêu Mặc mang theo Tiểu Miêu lái xe như bay, đi tới biệt thự bên bờ biển của Trương Phong Dương, tới cửa rồi lại phát hiện cổng sắt lớn đóng chặt còn dùng một ổ khóa thật to, khóa rất nghiêm kín,
“Tiêu quản lí, đại thúc không có ở đây sao!” Tiểu Miêu nhìn ổ khóa thật to ở cổng bị khóa, có chút lo lắng hỏi.
“Việc này…” Tiêu Mặc cũng không biết Tôn Ngữ có phải ở cái biệt thự này hay không, nhưng mà Tôn Ngữ không ở trong này thì còn có thể ở nơi nào! Hắn có chút sốt ruột, chỉ có thể không ngừng ấn cái nút chuông bên cạnh cổng.
“Leng keng… Leng keng…” Chuông cửa vội vàng xao động, cắt ngang trầm tư của Tôn Ngữ, con mèo nhỏ bị tiếng chuông cửa dọa, thân thể nho nhỏ có chút phát run, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, không có việc gì, không phải sợ! Tôn Ngữ trấn an sờ sờ Tiểu Bạch, vội vàng ôm lấy nó bỏ vào trong chuồng, lấy tay để gần miệng, ý bảo Tiểu Bạch không được lên tiếng.
“Xin hỏi ngươi tìm ai?” Tôn Ngữ đứng dậy đi đến bên cạnh cửa chính bởi vì thiết liên không đủ dài, hắn chỉ có thể tận lực vất vả lếch tới điện thoại chuông cửa, cầm lên nhẹ giọng hỏi.
“Đại thúc là ngươi sao! Thật tốt quá, ngươi ở đây, ta là Tiêu Mặc ta tìm ngươi có chuyện!” Tiêu Mặc nghe được thanh âm của Tôn Ngữ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất, vui vẻ nói.
“Đại thúc còn nhớ ta Tiểu Miêu…” Tiểu Miêu lần lượt bên cạnh Tiêu Mặc nhân cơ hội nói.
“Tiêu Mặc, Tiểu Miêu các ngươi sao lại đến đây! Đã xảy ra chuyện gì sao!” Tôn Ngữ cầm điện thoại chuông cửa, cảm thấy Tiêu Mặc cùng Tiểu Miêu bọn họ đi tìm mình rất kỳ quái.
“Đại thúc mở cửa nhanh lên! Chúng ta có chuyện trọng yếu tìm ngươi, mở cửa nhanh lên nha!” Tiêu Mặc lo lắng nói.
“Nhưng mà, ta mở không được Trương Phong Dương khóa ta, ta ra không được, cửa cũng đẩy không ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôn Ngữ nhìn thiết liên trên cổ mình bất đắc dĩ hỏi.
“Đại thúc ta nói với ngươi chuyện này, ngươi không được gấp gáp nha, chính là vừa rồi nữ y tá của ngươi gọi điện thoại cho ta nói, con gái của ngươi Tiểu Phỉ Nhi bệnh biến chứng tim tắc nghẽn, bệnh tình tăng thêm, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu! Bảo ngươi phải nhanh đến xem nha! Tiêu Mặc lo lắng nói.
“A! Tiêu Mặc, ngươi nói cái gì?”Tôn Ngữ sau khi nghe được lời nói của Tiêu Mặc, có chút không tin vào lỗ tai của mình, Tiểu Phỉ Nhi bệnh tình tăng thêm, tại sao có thể như vậy, nhớ rõ mình lúc rời khỏi, Tiểu Phỉ Nhi hoàn toàn ổn, thân thể đều khôi phục không tồi, như vậy sao lại bệnh tình tăng thêm nha! Tôn Ngữ cảm thấy lòng như dao cắt.
Nhưng mà làm sao bây giờ, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn mau đến xem Tiểu Phỉ Nhi, Tiểu Phỉ Nhi của ta thế nào! Tôn Ngữ khẩn cấp giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Đại thúc không nên gấp gáp! Không cần gấp… Có ta Tiêu Mặc ở đây.” Tiêu Mặc nghe được thanh âm Tôn Ngữ trong chuông cửa nôn nóng bất an, lo lắng an ủi
“Ta… Làm sao bây giờ… Trương Phong Dương khóa ta ra không được nha!” Tôn Ngữ đối với điện thoại chuông cửa bất lực kêu to. Tôn Ngữ dùng hết khí lực toàn thân lôi kéo thiết liên trên cổ, thiết liên bởi vì bị kéo mà phát ra tiếng ma sát leng keng nhưng vô luận cổ Tôn Ngữ gần như muốn chặt đứt, kéo đi kéo lại không ngừng, Tôn Ngữ cũng không thể thoát ra trói buộc trên cổ.
Làm sao bây giờ…
“Đại thúc, ngươi chờ một chút ta, ta lập tức tiến vào giúp ngươi!” Tiêu Mặc đối với chuông cửa nói, trấn an Tôn Ngữ, hắn nhìn tường viện cao cao, xoay người nhìn Tiểu Miêu cũng lo lắng như mình nói; “Tiểu Miêu ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi mua cái thang cuốn (thang có tay vặn), chúng ta từ tường đi vào đem đại thúc ra!”
“Ân…” Tiểu Miêu lo lắng buồn bã gật gật đầu.
Tiêu Mặc lái xe đến siêu thị gần biệt thự Trương Phong Dương, tại đây mua một cái thang cuốn có thể co duỗi, lấy tốc độ nhanh nhất trở về,
Tiêu Mặc cùng Tiểu Miêu dọc theo cái thang thật vất vả từ tường vào sân, lại phát hiện cửa vào nhà cũng khóa, bất đắc dĩ chỉ có thể từ sau cửa sổ đi vào trong nhà…
Chính là vừa vào trong nhà Tiêu Mặc cũng có chút quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, chỉ thấy Tôn Ngữ bị một cái thiết liên thô thô giống như khóa cẩu, ngồi dưới đất không ngừng kéo thiết liên trên cổ của mình, Tiêu Mặc tâm tính hảo đau, Trương Phong Dương như thế nào có thể làm như vậy!
“Đại thúc ngươi tại sao có thể như vậy?” Tiểu Miêu kinh ngạc nhìn Tôn Ngữ, nhào tới bên người Tôn Ngữ nghĩ muốn giúp Tôn Ngữ tháo thiết liên trên cổ ra nhưng như thế nào cũng kéo không ra…
Tiểu Miêu rơi lệ đầy mặt ôm lấy Tôn Ngữ, Tôn Ngữ có chút không biết làm sao, Tôn Ngữ không biết làm sao bây giờ, Tiểu Phỉ Nhi, bệnh tăng thêm, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ mình bị người ta khóa giống cẩu như thế nào cũng không ly khai được…
“Đại thúc…” Tiêu Mặc thật sự không biết nói cái gì cho phải chính là tức giận phẫn nộ, Trương Phong Dương biến thái kia như thế nào có thể đối đãi đại thúc như vậy, như thế nào nhục nhã hắn, như thế nào có thể cho đại thúc sống giống như cẩu.
Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn Tiểu Miêu cùng Tiêu Mặc, tựa như rơm rạ thấy người cứu mạng, cầu xin nói: “Van cầu các ngươi dẫn ta đi ra ngoài, ta muốn gặp con gái của ta!”
“Nhưng thiết liên trên cổ đại thúc không có chìa khóa sao! Như thế nào cũng mở không ra, bằng không sao có thể đi ra ngoài nha!” Tiêu Mặc nhìn thiết liên trên cổ Tôn Ngữ lo lắng hỏi.
“Ta không có chìa khóa, cái chìa khóa ở chỗ Trương Phong Dương làm sao, làm sao bây giờ?” Tôn Ngữ lo lắng kéo thiết liên trên cổ, nhưng mặc cho hắn kéo như thế nào cũng không đứt.
“Đại thúc không được kéo, ngươi để bọn ta!” Tiêu Mặc vội vàng chạy đến phòng chứa đồ, từ bên trong thùng dụng cụ tìm được ra một cây búa nhỏ cùng khiêu côn () loại nhỏ.
Khiêu Côn
“Tiểu Miêu ngươi ôm đại thúc!”
“Tiêu quản lí ngươi muốn làm gì?” Tiểu Miêu nhìn cây búa nhỏ trong tay Tiêu Mặc khó hiểu hỏi.
“Tiểu Miêu ngươi ôm đại thúc ta chuẩn bị nậy mở thiết liên này!”
“Hảo! Tiêu quản lí ngươi phải cẩn thận không được làm thương tổn đại thúc!” Tiểu Miêu ôm lấy đầu Tôn Ngữ, thật cẩn thận bảo hộ.
“Quang quang…” Tiêu Mặc dùng búa không ngừng đập vào thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, dùng khiêu côn không ngừng, hết đập lại nậy, làm hơn nửa ngày, rốt cục thiết liên bị nậy mở.
“Đại thúc ngươi chậm một chút…” Tiêu Mặc Tiểu Miêu đỡ Tôn Ngữ có chút hoảng hốt từ cửa sổ đi ra ngoài đến chỗ thang cuốn, thật vất vả từ trên tường vây cao cao đi xuống dưới.
Tiêu Mặc lái xe mang theo Tiểu Miêu cùng Tôn Ngữ đến bệnh viện, Tiểu Miêu ôm Tôn Ngữ, không ngừng an ủi Tôn Ngữ lo lắng thất thần! Tôn Ngữ nhìn Tiểu Miêu nói làm sao bây giờ! Tiểu Phỉ Nhi không có chuyện gì chứ! Đều tại ta, không đi thăm nó…
Đại thúc không có chuyện gì đâu! Tiểu Phỉ Nhi của Đại thúc nhất định sẽ cát nhân thiên tướng (bình an)! Tiểu Miêu ôm lấy Tôn Ngữ thất thần an ủi.
Vừa đến bệnh viện, bọn họ liền đi tới phòng giải phẫu nhìn dòng chữ ‘đang phẫu thật’ màu đỏ ở trên mặt bảng thông báo, hoang mang lo sợ ngồi canh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, đèn đỏ vẫn sáng.
“Hài tử của ta” Tôn Ngữ lo lắng nhìn cửa phòng giải phẫu vẫn đóng chặt.
“Đại thúc không có việc gì đâu!” Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ ngồi trên ghế bên cạnh phòng phẫu thuật cùng đợi.
Đợi một hồi thật lâu, đèn tắt, một bác sĩ mang khẩu trang đi ra, phía sau các bác sĩ còn đang giúp Tiểu Phỉ Nhi sắc mặt trắng bệch nằm trên giường cắm ống hô hấp khí.
“Tiểu Phỉ Nhi”, Tôn Ngữ vội vàng nhào đến, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phỉ Nhi cảm thấy cái tay nhỏ bé kia lạnh như băng, Tôn Ngữ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phỉ Nhi gầy đi rõ rệt một vòng, cảm thấy ngực đau quá.
“Bác sĩ, đứa bé này không có chuyện gì chứ!” Tiêu Mặc thay Tôn Ngữ lo lắng hỏi.
“Không có việc gì chỉ là bệnh sau giải phẫu có vài phát chứng, đứa nhỏ bây giờ còn đang hôn mê, chờ thêm một hai giờ nữa nó sẽ tỉnh lại, bất quá các ngươi làm cha mẹ cũng phải dành chút thời gian đến thăm đứa trẻ nha! đứa trẻ còn nhỏ mà đã bị bệnh tim nghiêm trọng như thế, phải tỉ mỉ trông nom, kiên nhẫn săn sóc, bằng không bệnh lại biến chứng cũng rất có thể khó giữ được tánh mạng nha…”
About these ads