Xe jeep bởi vì chạy trên con đường hẻo lánh, cho nên rất xóc nảy, Tôn Ngữ tay phải bám vào xe mới có thể ổn định thân hình của mình và tiểu Phỉ Nhi.
Trương Cuồng bời vì sợ làm bị thương tới đứa nhỏ, nên lái xe đã giảm tốc độ đi rất nhiều, nhưng xe vẫn bị nghiêng ngả kịch liệt điều này làm cho Tôn Ngữ cảm thấy rất buồn nôn.
Kỳ thật Tôn Ngữ cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc bởi vì đường xá nghiêng ngả mà buồn nôn, hay là do mang thai hoặc là sợ hãi mà buồn nôn, chuyện này ở trong quá khứ, giống như ác mộng đã khắc sâu vào trong trí nhớ của Tôn Ngữ cả ngày lẫn đêm, đặc biệt là dục vọng độc chiếm khủng bố của Trương Phong Dương… Hắn không thể tưởng tượng được nếu bị bắt trở lại, mình sẽ phải chịu sự trừng phạt không thuộc về mình như thế nào, Tôn Ngữ thực sự rất sợ hãi, hiện tại trong đầuTôn Ngữ chỉ có một ý tưởng duy nhất đó là, chạy trốn tới một nơi thật là xa, một nơi mà Trương Phong Dương không thể tìm thấy được.
Tôn Ngữ có chút say xe hơn nữa mang thai nên có phản ứng che bụng lại cầm túi nhựa ói ra suốt đường đi, ngay cả Trương Cuồng đều không nhìn nổi.
Lúc đầu Trương Cuồng không muốn Tiêu Mặc ngồi ở phía sau, nhưng nhìn thấy bộ dạng nôn đến không biết trời đất mặt mày say sẩm của Tôn Ngữ thì cảm thấy tội nghiệp, cảm thấy mình là một người nam nhân không nên cùng một người đang hoài thai ghen tuông, như thế không đáng mặt đàn ông, vì vậy cho Tiêu Mặc chiếu cố hắn.
Bởi vì Tôn Ngữ nôn rất nhiều, nên bị choáng váng phải tựa vào trong ngực Tiêu Mặc, Tiêu Mặc thấp giọng hỏi Tôn Ngữ, mấy tháng nay sống thế nào, có tốt không, còn hận Trương Phong Dương nữa không, Tôn Ngữ im lặng thật lâu không nói gì, bởi vì Tôn Ngữ phát hiện mình đối với Trương Phong Dương, không phải hận cũng không phải yêu, mà là thân tình, hắn rất muốn ôm đệ đệ của mình, trân trọng hắn, nhưng mà hiện tại Phong Dương lại mê luyến mình, là nam nhân lại đi ép buộc nam nhân khác quan hệ tình dục với mình, ngoài ra còn có sự độc chiếm dục vọng khủng bố khiến cho người ta phải sợ hãi… Quan hệ dây dưa không rõ với đệ đệ làm cho Tôn Ngữ cảm thấy rất phiền lòng, hiện tại Tôn Ngữ muốn quên đệ đệ của mình đi, bắt đầu một cuộc sống mới.
“Đại thúc, nếu ngươi không muốn có đứa nhỏ, ta có thể giúp ngươi liên lạc với bệnh viện phá thai, nam nhân sinh đứa nhỏ nhất định sẽ rất đau, lại không thể dùng thuốc tê, có thể sẽ bị chảy nhiều máu, ta không muốn làm cho đại thúc thống khổ!”Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ luyến tiếc nói.
“Không, bọn nó là hài tử của ta, ta không muốn bỏ bọn chúng, ta không sợ đau ta muốn đem bọn chúng sinh ra, ta rất thương bọn chúng nó, Tiêu Mặc ngươi biết không mỗi ngày ta đều có thể cảm nhân được sự sống của tiểu yêu quái trong bụng ta, còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập nho nhỏ của bọn chúng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể cảm nhân được bọn chúng, bọn chúng giống như là một bộ phận của thân thể ta, ta rất thương bọn chúng nó, ta muốn đem bọn chúng sinh ra sau đó chăm sóc cho bọn chúng!” Tôn Ngữ che bụng lắc đầu cự tuyệt
“Nhưng mà đại thúc ngươi sinh bảo bảo nhất định sẽ rất là đáng yêu, đến lúc đó ta muốn cùng đại thúc nuôi đứa nhỏ lớn, được không?”Nhìn Tiêu Mặc hai mắt sáng lên, tràn ngập khát khao, Tôn Ngữ trong lòng đang u buồn bỗng trở nên vui vẻ hơn, cầm lấy tay Tiêu Mặc, gật gật đầu.
Tiêu Mặc mỉm cười nói: “Đại thúc ngươi biết không? Kỳ thật hiện tại ta rất vui.’’
“Vui? ”
“Hiện tại ta có thể ở cùng một chỗ với đại thúc!”Tiêu Mặc cười vui vẻ nói, nhìn mặt Tôn Ngữ thật lâu, cảm thấy Tôn Ngữ mang thai thế nhưng lại càng trở nên xinh đẹp hơn, thật sự là càng xem càng thấy thích, quả thực đều thích đến tận xương tủy.
Hắn không cầm lòng nổi ở trên mặt Tôn Ngữ hôn một cái, dịu dàng nói: “Còn sớm! Đại thúc ngủ ở trong lòng ngực của ta đi! Tới nơi ta sẽ gọi ngươi dậy!”Nói xong liền ôm Tôn Ngữ dựa vào trong ngực của mình.
“Tiêu ca ca hình như ba ba rất là mệt! Ta rất lo cho ba ba!”Tiểu Phỉ Nhi ngoan ngoãn tựa vào người Tôn Ngữ, ôm Tôn Ngữ nói.
“Không có việc gì đâu,tiểu phỉ yên tâm đi…”
Xe chạy bon bon trên đường, Tôn Ngữ cảm thấy ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính xe chiếu lên trên người mình, xúc cảm thoải mái ở trong lòng Tiêu Mặc đại biểu mọi thứ lúc này đều là chân thật, Tôn Ngữ tựa vào ngực Tiêu Mặc đầu óc choáng váng không ngủ được, nội tâm của hắn giờ rất hỗn loạn, Tôn Ngữ đã quen ở bên cạnh Trương Phong Dương, quen bị Trương Phong Dương ôm, và hôn môi, quen hương vị trên người Trương Phong Dương… Hiện tại rời xa Trương Phong Dương, mấy ngày nay Tôn Ngữ bắt đầu nhớ đệ đệ của mình, không thể như vậy, Tôn Ngữ muốn học cách quên đệ đệ của mình đi, quên đi hết thảy mọi thứ.quên cái người lãnh khốc đến làm cho người ta sợ hãi kia, lại có khi lại làm cho người ta muốn đi tới ôm hắn yêu thươnng hắn, Tôn Ngữ muốn mình thanh tỉnh lại, quên đệ đệ đi, đệ đệ cũng phải quên mình đi.
Trốn đông trốn tây bọn Tôn Ngữ rốt cục cũng rời xa C thành, đi tới nơi tương đối hẻo lánh ở F thành…
Phòng của Trương Cuồng ở F thành là mới mua nên vẫn chưa trang hoàng cái gì, còn không có người ở, nên rất nhiều bụi, nhưng bọn họ sợ ở trong khách sạn sẽ bị Trương Phong Dương phát hiện, nên chỉ có thể ở nơi này.
Hiện tại thời tiết đã vào đầu mùa đông,nên lạnh hơn trước nhiều lắm, Trương Cuồng đem cửa sổ mở ra, ngay sau đó có một trận bụi bay lên.
Trương Cuồng vội vàng chuẩn bị nước lau nhà, còn không quên hét to “Tiểu mặc mặc nấu một chút nước ấm nhanh lên, lấy nước uống, ta quét nhà qua một chút” Tiêu Mặc bị Trương Cuồng ra lệnh sửa sang lại căn nhà.
“Ta làm cái gì?” Tôn Ngữ xem người ta vội đến vội đi cảm thấy mình nên làm một chút gì đó.
Trương Cuồng nhìn cái bụng tròn trịa của Tôn Ngữ, cùng chân tay nhỏ nhắn thì lắc đầu: “Ngươi cùng tiểu nha đầu ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi đi’’, hắn không nói nữa dìu Tôn Ngữ đến ghế ngồi.
Trương Cuồng cầm giẻ lau cùng khăn lau đem căn nhà lau dọn sạch sẽ, Tiêu Mặc ở một bên thu dọn phòng ở.
Thật vất vả sửa sang lại cho tốt, sau đó bọn họ đứng dậy phải đi mua phích nước nóng, chăn còn có ghế dựa, bàn, tủ, còn phải đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn về.
Trương Cuồng cầm bao lớn bao nhỏ, đi ở phía sau còn có Tôn Ngữ và Tiêu Mặc, nhìn Tiêu Mặc nắm tay Tôn Ngữ, miệng cười đến tận mang tai, Tôn Ngữ sợ bị phát hiện nên vẫn mặc đồ nữ đội tóc giả tay còn dắt theo một tiểu oa nhi, nhìn từ xa thì bọn họ như một gia đình ba người vậy, Trương Cuồng cảm thấy trong lòng không thoải mái nên vội vàng xông vào, không biết xấu hổ cầm lấy tay Tiêu Mặc đi ra chỗ khác.
Vừa về tới căn nhà, Tôn Ngữ cho bọn Trương Cuồng đợi, hắn đi vào phòng bếp.
Tôn Ngữ cầm khăn trải bàn vừa mới mua trải lên trên bàn ăn, sau đó đem đồ ăn sẵn đã mua trong siêu thị bánh bao cùng mọi thứ dọn ra bàn.
Còn cầm cái bếp nhỏ trên đó có cái nồi trong đó thả rất nhiều rau cải, đậu hủ trắng cùng nấm hương, đang tỏa hương thơm ngào ngạt và sôi ùng ục.
Trương Cuồng vừa thấy thì mất hứng.
Trương Cuồng cũng đã đói như một con chó sói nên nói với Tôn Ngữ ồn ào: “Một chút thịt đều không có, ta đã biến thành hòa thượng rồi, ta nhớ rõ ta mua rất nhiều thịt, ta muốn ăn thịt!”
Tiêu Mặc hừ hừ nói; “Đại thúc làm cái gì thì ta ăn cái nấy, nhưng mà đại thúc ta cũng muốn ăn thịt!”
Mấy ngày này bọn họ màn trời chiếu đất nên ngày nào cũng phải gặm bánh mì, đã sớm thèm ăn.
Tôn Ngữ cười cười từ trong phòng bếp lấy ra một cái đĩa lớn, vừa thấy đồ ăn, hai người không nói, thịt viên chiên nóng giòn bên trên lại có nước sốt đậm đà, lại có một vài cọng hành đã thái ở trên cùng, tỏa ra hương vị mê người, vừa ngửi thấy mùi thơm Trương Cuồng đã muốn chảy nước miếng.
“Thịt viên! Ta đem thịt vo lại thành viên sau đò đem kho tàu, ăn thử đi!”Tôn Ngữ nhìn bọn họ, nở nụ cười.
“Đại thúc tay nghề của ngươi thật tốt, ăn thật ngon! Ngươi làm thịt viên là tuyệt nhất, đầu bếp của nhà hàng cũng không bằng ngươi!” Trương Cuồng ăn hồng hộc
Bưng bát ăn, nhưng lại xảy ra vấn đề lớn, Tôn Ngữ làm thịt kho tàu số lượng là rất nhiều, nhưng do Trương Cuồng ăn như núi lở, Tiêu Mặc cũng ăn rất nhiều, bây giờ là sói đói nhiều mà thịt ít, tranh đoạt cướp thịt viên còn có cả tiểu Phỉ Nhi nữa.
Ăn đến ăn đi cuối cùng trong đĩa chỉ còn một viên thịt, Trương Cuồng ngửa cổ nhìn viên thịt đó, sau đó trừng mắt cùng Tiêu Mặc.
“Ngươi xem ở đó?” Trương Cuồng chơi xấu chỉ về phía sau Tiêu Mặc, Tiêu Mặc quay đầu nhìn, Trương Cuồng nhân cơ hội kẹp lấy viên thịt hướng miêng đưa vào, mãnh liệt ăn thiếu chút nữa thì nghẹn.
Tiêu Mặc tức chết đi được, trừng mắt nhìn Trương Cuồng nói; “Ăn đi ăn đi nghẹn chết ngươi!”
Tôn Ngữ thấy bọn họ chơi đùa thì cười to nói; “Ta như thế nào cảm thấy các ngươi đều giống hai con sói đói, còn tranh đoạt vói nhau, tốt lắm không cần đoạt của nhau ta cũng cho các ngươi!” Tôn Ngữ cầm thịt viên ở trong bát của mình chia cho bọn họ
Cuối cùng, đại thịt viên Tôn Ngữ chỉ nếm thử vị, còn lại đều bị bọn họ ăn sạch.
“Ba ba lau miệng ”
“Nhìn ngươi ăn đến miệng đầy dầu “Tôn Ngữ dùng khăn tay lau cho tiểu Phỉ Nhi.
“Đại thúc lau cho ta” Tiêu Mặc cũng học bộ dáng của tiểu Phỉ Nhi quệt mồm bảo Tôn Ngữ lau.
“Đại thúc, còn có ta nha!” Trương Cuồng cũng bắt chước bộ dáng của Tiêu Mặc chờ mong nhìn Tôn Ngữ gọi đại thúc, đem miệng đưa qua, Tôn Ngữ không có biện pháp lau miệng cho từng người một, Tôn Ngữ cảm thấy bọn họ đều giống như con của mình vậy. (thố thố…chim mẹ với một bầy chim con…hé hé..)
Thu dọn không sai biệt lắm, ngày hôm nay cũng đã trôi qua, phòng có hai chiếc gường, còn có một giường nhỏ, giường nhỏ quá nhỏ cũng chỉ có tiểu Phỉ Nhi mói ngủ được, Tôn Ngữ chuẩn bị chăn màn cho tốt, ôm tiểu Phỉ Nhi đến giường nhỏ ngủ, đem tiểu Phỉ Nhi lừa đi ngủ, sau đó Tôn Ngữ bê chăn của mình nói; “Ta ngủ ở dưới sàn nhà!”
“Không thể, đại thúc đang hoài bảo bảo(=hoài thai) không thể ngủ ở dưới sàn nhà, chúng ta cùng ngủ ở trên giường!” Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ nói, hay nói giỡn hắn đợi thời gian dài như vậy, để có thể ngủ cùng với đại thúc ở một chỗ, cơ hội này đánh chết hắn cũng không buông tha.
” Trương Cuồng ngươi ngủ ở dưới sàn nhà!”
Kết quả là Trương Cuồng mặc kệ, đen cả khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt thiếu chút nữa tức đến phát điên: “Ta không thể ngủ ở dưới sàn nhà thắt lưng của ta đau, tiểu mặc mặc ngủ ở chỗ nào ta ngủ ở chỗ đó!
Hai người cùng nhìn Tôn Ngữ, Tôn Ngữ nhìn chăn của mình, lại nhìn giường “Được! Chúng ta cùng nhau ngủ.” Tôn Ngữ hướng Trương Cuồng cùng Tiêu Mặc nói, đem chăn của mình chia đôi giường, sau đó nằm lên.
Cứ như vậy, Tôn Ngữ ngủ ở bên trong, Tiêu Mặc bên trái hắn, Trương Cuồng ở bên phải hắn, ba nam nhân ngủ ở trên một cái giường có chút chật chội, nhưng rất ấm áp.
Tắt đèn, Tiêu Mặc mệt mỏi cả ngày nên thành thật lên giường, ôm lấy cánh tay của Tôn Ngữ ngủ say, Tôn Ngữ cũng mơ mơ màng màng, Trương Cuồng không có ngủ, cảm thấy Tôn Ngữ ở bên cạnh ôn nhu mềm mại lại rất thơm, nhìn khuôn mặt thanh tú của Tôn Ngữ khi ngủ ở bên cạnh,hắn bỗng thấy hưng phấn lên.
Trương Cuồng không tự chủ được đưa tay ra, thăm dò vào trong quần áo của Tôn Ngữ, vuốt ve cái bụng tròn trịa nhẵn nhụi của Tôn Ngữ, cảm thấy thật thần kỳ, nam nhân cũng có thể hoài tiểu hài tử, nhưng mà, nơi này thật sự có tiểu hài tử sao?
Tôn Ngữ còn tưởng rằng Trương Phong Dương đang sờ bụng của mình, mỗi buổi tối Trương Phong Dương đều vuốt ve bụng hắn như thế này, đối với tiểu yêu quái trong bụng nói một vài câu ngốc nghếch.
Tôn Ngữ nhắm mắt lại, bắt lấy cái tay đang không ngừng sờ loạn trên bụng mình, cọ cọ lên phía trên, mơ mơ màng màng nói Phong Dương không được náo loạn, nhưng mà cọ cọ Tôn Ngữ cảm thấy không thích hợp, đây không phải là tay của Trương Phong Dương! Mình hiện tại không ở bên cạnh Trương Phong Dương.
Tôn Ngữ sợ tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng mở to mắt “Ngươi…”Tôn Ngữ kinh thanh thét chói tai (=giật mình hét chói tai), Trương Cuồng vội vàng che miệng Tôn Ngữ lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nếu ta nghĩ đến cái NP gì gì đó, mọi người có thể chán ghét hay không! Mọi người nhắn lại cho ta ý kiến nha! ╭(╯╰)╮
Hôn mọi người, mùa đông thật sự bi kịch nha! Đại khái là ăn hơn một cái lẩu, con thỏ rõ ràng đã bị béo, ~~~~(>_