Ngược Ái

chương 173: nhẫn tâm nói yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn Vũ ngạc nhiên sửng sốt, nàng cũng không phải kẻ đần độn, mơ hồ đã cảm thấy được tình hình thật sự nghiêm trọng.

‘Công công, ta đã biết rồi, ngài cứ quay về trước đi.’ Nang hạ thấp người nói.

‘Được, vậy tiểu thư hãy tự mình bảo trọng, nô tài phải về trước phục mệnh.’ Công công xoay người rời đi.

‘Công công đi thong thả.’

Công công cất bước di rồi, Toàn Vũ ước chừng đã ngồi yên lặng nửa ngày, chuyện này làm kinh động đến cả Hoàng Thượng cũng đã nói lên cái gã họ Lý kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ với mình, hiện tại nếu mình không đi thì sẽ kháng chỉ mà kháng chỉ thì nhất định mất đầu, nhưng nếu nàng đi thì có gã họ Lý kia khẳng định sẽ không buông tha cho nàng, hắn sẽ nhục nhã nàng ra sao đây? Nhịn không được rùng mình một cái, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Dù sao nàng không thể tự mình đưa đến cửa để tùy ý hắn khi dễ được, huống chi nàng cũng lẻ loi một mình, có kháng chỉ cũng sẽ không liên lụy cửu tộc.

Đã có chủ ý nên Toàn Vũ vội vàng thu thập hành trang, thừa dịp đêm tối thi triển khinh công bỏ trốn….

Trở lại vương phủ, Tư Mã Tuấn Lỗi kéo nàng đi vào phòng, sắc mặt vẫn âm trầm như trước, ngồi ở bên bàn.

Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, vốn định mở miệng giải thích nhưng lại cảm thấy mình đang làm điều dư thừa nên ngồi xuống bên giường.

‘Ngữ Phong, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển, hai con ngươi giống như hai đốm lửa đang bùng cháy.

‘Cái gì?’ Nàng ngước mắt nhìn lại hắn.

‘Ngữ Phong, ngày đó Lý Huyền Băng nói với ngươi những lời đó, ngươi có động tâm không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thần sắc bình tĩnh, giọng điệu bằng phẳng, không phải đang chất vấn mà là đang hỏi thăm.

Hàn Ngữ Phong giật mình dựa vào giường, không nghĩ hắn lại hỏi trắng ra như thế, nàng nên trả lời hắn như thế nào đây?

‘Ngươi cứ thẳng thắn nói, không cần nghi ngại ta.’ Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt nàng.

‘Ngươi thật sự muốn nghe.’ Sau khi định thần trở lại Hàn Ngữ Phong hỏi hắn, có lẽ đó là một cơ hội cho nàng.

“Ừ.” Tư Mã Tuấn Lỗi vuốt cằm, âm thầm nín thở.

Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, chậm rãi nó từng chữ: “Ta quả thật động tâm, những lời hứa hẹn mà hắn nói ra chính là ước mơ của mỗi người phụ nữ, nhưng ngươi lại không có cách nào cho ta.” Nàng nghĩ đến tình cảnh giữa bọn họ, chung quy vẫn bị ngăn cách bởi Thúy Hà và đứa nhỏ.

Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ nhếch môi, mặt không chút thay đổi. Mấy câu nói ngắn gọn của nàng giống như hàng ngàn lưỡi đao sắc bén đâm sâu vào trái tim hắn, tuy không thấy máu nhưng lại làm người ta đau đến muổn chết.

Nhưng nàng không có nói cho hắn biết, lời nói của hắn cũng làm cho nàng tâm động, thực tâm động.

“Nếu ta đồng ý cho ngươi đi cùng hắn, ngươi có đi không?” Không nói gì cho đến một lúc lâu sau Tư Mã Tuấn Lỗi mới cất giọng khàn khàn hỏi.

“Đi.” Hàn Ngữ Phong trả lời không chút do dự, như thế cũng nhất cử lưỡng tiện, nàng vừa có thể rời khỏi nơi này lại vừa có thể cứu được Toàn Vũ, nhưng nàng không có nói với hắn, tuy là nàng rời đi nhưng sẽ không chung sống với người khác, bởi vì trong lòng của nàng, cả đời này nàng chỉ là Vương phi của hắn.

Lời của nàng giống như bị người ta dùng đao đâm vào lòng hắn, đau đến mức không nói nên lời, đau đến không thể thở được.

“Ngươi yêu hắn sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ giọng hỏi.

Hàn Ngữ Phong gắt gao cắn chặt môi, tại sao hắn phải ép buộc nàng như thế? Hung hăng nói: “Yêu.”

“Ngươi thật sự yêu Lý Huyền Băng?” Hắn hỏi để xác nhận lại lần nữa.

Nàng phải cố gắng lắm mới khống chế được bản thân, không di dời tầm mắt, nhìn thẳng vào hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên nói: “Sao ngươi lại chần chừ?”

“Cái gì?” Ngay giờ phút này Hàn Ngữ Phong không hiểu tại sao hắn lại chuyển đề tài.

“Ngươi rõ ràng không yêu hắn.” Ngữ khí của Tư Mã Tuấn Lỗi chắc chắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai gò má của nàng “Ngươi đang nói dối, tuy rằng mặt ngươi không đỏ, hơi thở không hỗn độn nhưng vừa rồi ánh mắt của ngươi lại chần chừ, rõ ràng là muốn trốn tránh.”

“Ta không có.” Hàn Ngữ Phong bối rối cùng lo lắng vô cùng, không nghĩ tới hắn đối với nàng hiểu biết rõ ràng, quan sát tỉ mỉ như thế.

“Ngươi đang gạt ta.” Khóe môi của hắn nhếch lên tươi cười, cảm giác hít thở không xong của lúc nãy đột nhiên biến mất không còn dấu vết.

“Ta không có.” Bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết tâm can nên sắc mặt của Hàn Ngữ Phong ửng đỏ, thấp giọng phủ nhận.

“Ngữ Phong, cho ta ôm ngươi một cái.” Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ đi đến bên giường, ôm thân thể của nàng vào trong lòng ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Hai tay của hắn xoay quanh ôm nàng thật nhanh, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, dường như phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Nàng ngồi bất động để mặc hắn ôm. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn vây quanh nàng, hơi thở của hắn cũng quanh quẩn bên chóp mũi nàng.

Nàng mở cánh tay ra muốn ôm lấy hắn, muốn hồi báo hắn? Lòng của nàng đã sắp rơi vào tay giặt, nàng phải làm sao bây giờ?

Cánh tay tạm dừng một chút nhưng cuối cùng nàng vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, chỉ cần như vậy là tốt rồi, như vậy cũng khiến cho tâm của chính mình không đi so đo để ý người khác.

“Ngữ Phong, có mệt hay không? Nằm xuống ngủ đi.” Rất lâu sau Tư Mã Tuấn Lỗi mới buông nàng ra, nói ở bên tai thì mới phát hiện nàng đã ngủ say từ bao giờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh nhuận mang theo nụ cười bình thản, cánh tay mảnh khảnh vẫn còn gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn, dường như quyến luyến không nỡ buông ra.

“Tại sao? Ngươi không chịu thừa nhận lòng mình, tại sao ngươi không dám nhìn thẳng tình cảm của ngươi đối với ta?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống giường, sau đó nằm ở bên cạnh nàng, tự hỏi.

Trong lúc ngủ mơ Hàn Ngữ Phong đột nhiên giật mình tìm tư thế thoải mái, gắt gao tựa vào trước ngực hắn, bàn tay nhỏ bé còn cầm lấy quần áo của hắn.

“Ngủ đi.” Cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười sủng ái, hiện tại nàng tại sao lại thèm ngủ như vậy?

Hắn gắt gao ôm chặt nàng trong lòng ngực nhưng hắn lại không hề buồn ngủ, chuyện của Toàn Vũ hắn nhất định phải tìm cách giải quyết, hắn sẽ không để Ngữ Phong đi theo Lý Huyền Băng, cũng sẽ không để nó biến thành chuyện quốc gia đại sự, trong lúc này hắn chỉ có thể đánh cược, cược Lý Huyền Băng sẽ không làm khó Toàn Vũ, cược hắn làm như vậy chẳng qua là vì muốn giải tỏa bực tức trong lòng.

Mà hắn không biết rằng trong giờ phút này Toàn Vũ đã lặng lẽ đào tẩu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio