Ngược Ái

chương 193: yêu hay không yêu 2?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

‘Không thể.’ Hàn Ngữ Phong hoảng hốt kêu lên, lấy tay dùng sức muốn lôi bàn tay đang đặt trên ngực nàng ra, bọn họ không thể như vậy, như vậy sẽ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng.

Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng lại một chút sau đó rút tay về và rời đôi môi nàng, hắn đang làm cái gì? Làm sao hắn lại quên mất là nàng đang mang thai, nhẹ giọng mắng: ‘Chết tiệt.’ Sau đó xoay người rời đi.

Hàn Ngữ Phong hồi phục lại tinh thần liền phát hiện cửa đã bị mở, hắn đi rồi sao? Cảm thấy bất mãn thì liền bỏ đi sao?

‘Vương phi, người không phải đang đói bụng sao? Mau ăn cơm đi.’ Lúc này Xuân Vũ từ ngoài cửa bưng đồ ăn bước vào nhìn thấy nàng đang sững sờ liền gọi.

‘Xuân Vũ, sao ngươi lại biết ta đang đói bụng?’ Hàn Ngữ Phong đứng dậy bước xuống giường đến ngồi ở bên bàn cầm lấy chén đũa, vừa ăn vừa hỏi.

‘Là Vương gia nói.’ Xuân Vũ vừa dứt lời đã thấy Tư Mã Tuấn Lỗi bước vào nhà, phất phất tay ý bảo nàng lui ra ngoài. Xuân Vũ lặng lẽ lui ra ngoài.

Thấy hắn đi vào, thì ra hắn không đi, không biết vì sao? Trong lòng Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhẹ nhõm, không hề nói tiếp mà chỉ chậm rãi ăn cơm, cảm thấy đã no rồi mới buông chén đũa xuống.

‘Đã ăn no chưa? Ăn thêm một chút nữa đi, đừng để hài tử của ta bị đói.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng ăn uống ít như vậy, giống như là không ăn vậy.

‘Hiện tại ngươi chỉ quan tâm hài tử của ngươi?’ Hàn Ngữ Phong bất mãn bĩu môi nhìn hắn.

‘Ngươi đang ghen tỵ sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại không cho là như vậy, quan tâm đứa nhỏ không phải cũng tương đương như quan tâm nàng sao?

Hàn Ngữ Phong hừ nhẹ một tiếng, không hề để ý đến hắn, hắn không thể nói câu ngọt ngào để làm cho nàng vui vẻ một chút được sao?

‘Hừ cái gì? Mau nằm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta tới đón ngươi quay về vương phủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không thèm nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, ôm nàng đem tới giường.

‘Khoan đi đã, ở lại bồi ta ngủ.’ Thấy hắn xoay người muốn rời đi, Hàn Ngữ Phong giữ chặt lấy cổ tay hắn, ngẩng mắt lên nhìn hắn, không biết tại sao từ khi biết mình mang thai nàng đột nhiên có chút ỷ lại vào hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, bình tĩnh nhìn nàng, hắn thật sự là có chút không hiểu nàng, nói nàng đối với hắn vô tình thì lại giống như hữu tình, nói nàng đối với hắn hữu tình thì nàng lại giống như vô tình, câu nói kia vẫn bị ngăn chặn ở yết hầu của hắn, hắn muốn mở miệng hỏi nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra.

Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nhìn lại hắn, hắn dường như đang do dự nói ra suy nghĩ của mình?

Trần mặc một chút Tư Mã Tuấn Lỗi mới cởi giầy nằm xuống giường gắt gao ôm lấy nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: ‘Hàn Ngữ Phong, ta có một vấn đề, ngươi có thể cho ta một đáp án được không?’

‘Vấn đề gì?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên.

‘Ngươi có yêu ta không?’ Chần chừ một chút rốt cuộc hắn cũng mở miệng hỏi.

Hàn Ngữ Phong ngẩn người, vội vàng cúi đầu tựa vào trước ngực hắn, đột nhiên tim đập thật nhanh, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ, hắn hỏi trực tiếp như thế thì nàng làm sao trả lời? Quá xấu hổ để trả lời?

Tư Mã Tuấn Lỗi nâng đầu của nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, tiếp tục truy hỏi: ‘Yêu hay không yêu rất đơn giản, nếu ngươi không muốn nói thì cũng có thể gật đầu hoặc lắc đầu.’ Trong lòng của hắn kỳ thật rất khẩn trương, hắn muốn biết thật ra trong lòng của nàng có hắn hay không?

Trong con ngươi đen của hắn dường như có hai đám lửa đang chớp động, Hàn Ngữ Phong khẽ cắn môi, chuyện này làm sao nàng nói ra? Gật đầu thì có vẻ đơn giản hơn một chút.

Còn chưa chờ nàng gật đầu, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Xuân Vũ.

‘Vương phi, Lý vương gia đến, đang ở bên ngoài chờ người.’

‘Lý Huyền Băng đến sao?’ Hàn Ngữ Phong vừa muốn đứng dậy đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi nắm lấy tay kéo lại, không để ý đến lời bẩm báo của Xuân Vũ, tuấn mâu không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Ngữ Phong, nói cho ta biết.’

‘Vậy còn ngươi, ngươi có yêu ta không?’ Hàn Ngữ Phong chậm rãi mở miệng hỏi lại, hắn cũng chưa từng nói qua với nàng, nên nàng cũng muốn biết.

‘Hàn Ngữ Phong, là ta hỏi ngươi trước, ngươi phải trả lời trước?’ Ánh lửa trong mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lúc tối lúc sáng, nàng có biết chuyện này đối với hắn là rất quan trọng, cực kỳ quan trọng hay không?

‘Ngươi là nam nhân, nên phải do ngươi nói trước.’ Ba ngày trước không phải nàng đã nói cho hắn rồi sao? Tại sao hắn còn muốn hỏi nữa?

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi rốt cuộc có nói hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút thẹn quá hóa giận, hắn là một đại nam nhân làm sao có thể đem từ yêu thốt ra khỏi miệng, nếu bị người ta biết còn không bị cười chết mới là lạ.

‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, chẳng qua chỉ là một chữ, chẳng lẽ đối với hắn lại khó như vậy sao? Thật ra không cần hắn nói nàng cũng có thể cảm nhận được hắn yêu nàng, nhưng nếu hắn có thể chính miệng nói với nàng, nàng đương nhiên càng vui vẻ hơn.

‘Ngươi cười cái gì? Mau nói cho ta biết.’ Mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi sát lại gần nàng, dường như đụng tới chóp mũi của nàng.

‘Ngươi nói trước cho ta biết, sau đó ta sẽ nói.’ Hàn Ngữ Phong lấy tay đẩy ngực hắn ra, nàng là nữ nhân mà, những lời này không phải nên do nam nhân nói trước sao?

‘Ngươi thực phiền toái.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phiền não trừng mắt liếc nàng một cái, kỳ thật hắn có thể cảm giác được nàng đối với hắn là có tâm, nhưng hắn vẫn muốn xác định thật ra trong lòng nàng hắn có bao nhiêu phân lượng, rốt cuộc có quan trọng hay không?

‘Tim của ngươi đập thật là nhanh a.’ Hàn Ngữ Phong tựa đầu vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đập thật nhanh, thật mạnh có vẻ hắn đang rất khẩn trương, thật ra nàng cũng rất khẩn trương, chỉ đơn giản một chữ yêu nhưng để ở trong lòng và nói ra miệng thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, chỉ có chính tai nghe được nàng mới có thể an tâm.

‘Không cần nói sang chuyện khác, ngươi nói hay không nói?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, để cho nàng biết hắn khẩn trương, bất an làm cho sắc mặt của hắn không tránh khỏi có chút xấu hổ.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi ăn hiếp ta, muốn nói thì cũng là ngươi nói trước.’ Hàn Ngữ Phong tức giận, tại sao hắn lại không thể nói trước chứ? Không nên bắt nàng phải nói trước. Không.

‘Ăn hiếp ngươi? Ngữ Phong, ngươi đánh giá cao ta quá rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngây ngẩn cả người, trên môi đột nhiên lộ ra một tia cười khổ, nếu hắn ăn hiếp nàng, sao lại phải lo được lo mất như thế, cẩn thận cảm nhận, hạnh phúc này dường như thật không đúng.

‘Yêu.’

Một thanh âm mạnh mẽ ngoài cửa vang lên làm cho Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong đều sửng sốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio