Ngược Ái

chương 204: lo lắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà Tình uyển.

Thúy Hà vô lực nằm trên giường, Xuân Hoa cẩn thận cho nàng uống thuốc: “Phu nhân, người nói xem có phải Vương phi kê đơn cho người không?”

“Xuân Hoa, những chuyện như vậy về sau không cần nói, nếu không có chứng cớ thì không thể tùy tiện đổ oan người tốt.” Thúy Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Dạ, phu nhân, nô tỳ đã biết.” Xuân Hoa vội vàng ngậm miệng lại, kỳ thật không chỉ có mình nàng mà còn rất nhiều người khác cũng hoài nghi Vương phi, vì dù sao tổ yến cũng là do Vương phi sai người mang tới, vả lại trong chén của Vương phi lại không có thuốc.

Thúy Hà uống thuốc từng ngụm từng ngụm, khoé môi mang theo ý cười lạnh. Ngày hôm qua nàng thấy Tư Mã Tuấn Lỗi rõ ràng biết nàng bị kê đơn, bộ dáng cũng không có lấy một tia khẩn trương, cũng không có một tia quan tâm, lại càng không hoài nghi Hàn Ngữ Phong.

Nàng hẳn là may mắn, thuốc này là do chính nàng hạ, nếu không đứa nhỏ sẽ thật sự xảy ra chuyện, đương nhiên nàng làm như vậy mục đích chính là làm cho Tư Mã Tuấn Lỗi biết bên trong vương phủ này có người muốn hại đứa nhỏ của hắn, về sau nếu Hàn Ngữ Phong có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì người ta sẽ không hoài nghi nàng.

Hiện tại việc duy nhất cần phải làm chính là nghĩ biện pháp làm sao để hạ độc xóa sạch đứa nhỏ của Hàn Ngữ Phong, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu nàng ta tự mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kỳ Lân cư.

“Vương phi, đây là nước ô mai mà nô tỳ cố tình làm, người nếm thử chút đi.” Xuân Vũ bưng nước ô mai trên tay tiến vào.

“Ta nếm một chút.” Hàn Ngữ Phong tiếp nhận uống một ngụm, vừa chua vừa ngọt uống thật thoải mái, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: “Xuân Vũ, cám ơn ngươi, uống ngon lắm.”

“Ngày mai nô tỳ lại làm cho người uống tiếp.” Xuân Vũ vui vẻ nói.

“Được.” Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, nàng thật muốn uống cái gì đó chua chua.

“Vương phi, ta dìu người đi ra ngoài một chút.” Xuân Vũ đề nghị.

“ừ, đi thôi.” Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, mang thai lần đầu cũng cần vận động nhẹ nhàng, thích hợp một chút.

Đang chậm rãi đi dạo ở hoa viên, chợt nghe cách đó không xa có hai tiểu nha hoàn đang thì thầm bình luận, Xuân Vũ vừa muốn đi lên liền bị nàng giữ chặt lại, đứng ở nơi đó nghe.

“Ngươi nói có phải là Vương phi muốn hại đứa nhỏ trong bụng của Thúy Hà phu nhân không?”

“Không biết, ta nghĩ nhất định là không phải đâu, Vương phi hiền lành, tốt bụng nên sẽ không làm như vậy, vả lại Vương gia từ đầu đến cuối cũng không thích Thúy Hà phu nhân cho nên Vương gia cũng không để ý đến đứa nhỏ trong bụng nàng, cho dù có sinh đứa bé ra thì có lẽ cũng không được coi trọng, Vương phi cần gì phải làm như vậy.”

“Nói vậy cũng không chính xác lắm, nếu không thì vì sao cùng là cháo tổ yến mà chén của Vương phi không bị kê đơn, chuyện này không phải thực rõ ràng sao?”

“Nhưng mà ta tin tưởng Vương phi sẽ không làm như vậy, cho dù là kê đơn thì tại sao lại hạ vào chén tổ yến mà mình mang tặng, ai lại ngu xuẩn đến như vậy chứ, nói không chừng là có người thấy Thúy Hà phu nhân không vừa mắt nên…”

“Ngươi nói ai…”

“Các ngươi đang nói cái gì? Không muốn sống nữa phải không?” Đột nhiên Xuân Hồng ở gần đó tiến tới răn đe.

“Xuân Hồng tỷ.” Hai tiểu nha hoàn sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Về sau không được bàn luận bậy bạ, Vương phi sẽ không hại người, mau đi làm việc đi.” Xuân Hồng dịu giọng nói.

“Dạ.” Tiểu nha hoàn gật gật đầu rồi cùng Xuân Hồng rời đi.

“Vương phi, người xem, người ở trong lòng mọi người thật tốt, tất cả mọi người đều không tin, nói không chừng là do Thúy Hà phu nhân hãm hại người.” Xuân Vũ theo phía sau lên tiếng.

“Xuân Vũ không cần nói như vậy, ta tin tưởng Thúy Hà sẽ không đem đứa nhỏ ra làm trò đùa.” Nàng cũng có đứa nhỏ nên nàng biết, đứa nhỏ ở trong lòng người mẹ có địa vị như thế nào?

“Dạ biết, Vương phi có đói bụng không để nô tỳ dìu người trở về.” Xuân Vũ hỏi.

“Cũng hơi đói một chút.” Có lẽ vì đi dạo một hồi nên nàng thật sự cảm thấy đói bụng.

Giúp đỡ nàng trở lại phòng, Xuân Vũ bưng một ly trà tiến vào nói:”Vương phi, người uống chén trà rồi nghỉ ngơi một chút, nô tỳ đi lấy thức ăn cho người.” Nói xong lui ra ngoài.

“Được rồi, ngươi đi đi.” Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, tiếp nhận chén trà đưa đến bên miệng, vừa muốn uống thì…

“Ba.” một tiếng vang lên, đột nhiên chén trà đã bị hòn đá ngoài cửa sổ ném vào vỡ nát, nàng cả kinh vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhưng không có phát hiện chuyện gì lạ thường.

Nhìn thấy chén trà bị đánh nát, trong lòng Hàn Ngữ Phong đột nhiên sinh nghi, chẳng lẽ có người không muốn nàng uống chén trà này, rốt cuộc là vì cái gì?

“Vương phi, làm sao vậy?” Vừa đúng lúc Xuân Vũ mang thức ăn vào, nhìn thấy chén trà vỡ nát trên mặt đất nên hỏi.

“Không có gì, vừa rồi ta cầm không chắc nên bị rơi xuống.” Hàn Ngữ Phong thản nhiên trả lời.

“à, vậy để nô tỳ thu dọn một chút.” Xuân Vũ nói xong liền ngồi xổm xuống thu nhặt những mảnh vỡ của chén trà.

Hàn Ngữ Phong vừa ăn vừa nghi hoặc về chuyện vừa rồi, tại sao lại có người đột nhiên ném vỡ chén trà của nàng?

“Đang suy nghĩ gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi tiến vào liền nhìn thấy bộ dáng thất thần của nàng.

“Không có gì. Ta đang ăn.” Hàn Ngữ Phong phục hồi lại tinh thần, nàng vẫn là không cần suy nghĩ, dù sao cũng không có xảy ra chuyện gì.

“Vậy là tốt rồi, đồ ăn ngon nhiều như vậy không cần thẫn thờ, chẳng may động đến thai khí thì làm sao bây giờ?” Mày của Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu lại, không hờn giận nói.

“Ngươi không cần quá khẩn trương như vậy, ta ăn no rồi.” Hàn Ngữ Phong phẫn nộ mà đem thức ăn thả xuống, dù sao nàng cũng đã ăn no.

Tư Mã Tuấn Lỗi không trả lời, sắc mặt trầm trọng ngồi xuống.

“Làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong nhíu mày hỏi, bây giờ còn có chuyện gì làm cho hắn trầm trọng như thế, chẳng lẽ lại là việc kê đơn.

“Hôm nay ta đến biệt quán, vốn định tìm hiểu xem Toàn Vũ ra sao? Ai ngờ Lý Huyền Băng lại không cho gặp.” Ngữ khí của Tư Mã Tuấn Lỗi trầm thấp, hắn không hi vọng Toàn Vũ bị thương tổn gì.

“Không cần lo lắng, ta tin hắn sẽ không làm khó Toàn Vũ, chi bằng chúng ta thỉnh công chúa trở về tìm hiểu một chút.” Hàn Ngữ Phong cầm tay hắn đề nghị, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút bất an.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio