Ngược Ái

chương 46: cảnh nhi bị thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian cứ thế trôi đi, Hàn Ngữ Phong gần như kiệt sức nằm trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi.

Thân hình gầy yếu ngủ một cách vô thức, giống như một con chim nhỏ hoảng sợ, lúc nào cũng co rụt trong vòng tay của hắn, tựa hồ muốn tìm kiếm sự che chở.

Tư Mã Tuấn Lỗi không khỏi siết chặt vòng tay, ôm lấy nàng, trên khuôn mặt ngủ say của nàng xuất hiện một nụ cười hồn nhiên.

Hắn thầm bất đắc dĩ thở dài, tại sao ngươi lại họ Hàn, nếu ngươi không phải là con gái của ông ta, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi hết mực, cho ngươi vào phủ, cho dù là ngôi vị Vương phi, ta cũng không tiếc, chỉ tiếc là, ý trời trớ trêu, chỉ có thể đối xử với nàng như vậy, vì cái chết của Mai nhi, nên mới hung hăng với nàng, nhưng, tâm lại dao động, thương tiếc nàng……

Sức khỏe Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi đã khá hơn rất nhiều, còn thân phận của nàng có vẻ như đang trên đà đi lên, Tư Mã Tuấn Lỗi không bảo nàng ngủ ở sài phòng nữa, hạ nhân ở phòng bếp cũng không dám sai bảo nàng, nếu nói Vương gia hận nàng, nhưng ngày nào cũng qua đêm với nàng, nhưng nói Vương gia sủng ái nàng, thì lại không cho nàng một danh phận.

Hàn Ngữ Phong thở dài, bất đắc dĩ cười khổ, chắc như vầy mới đúng là nô tỳ làm ấm giường đây, không có được danh phận, cũng không được làm việc, chỉ có việc phải làm duy nhất là hầu hạ Vương gia ở trên giường, mỗi ngày đều phải chịu đựng ánh mắt dị nghị của mọi người, đây là vận mệnh của nàng, nàng không có quyền lựa chọn, cũng không thể không đối mặt với vận mệnh.

“Tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta nên gọi cô ta là gì đây? Phu nhân, không xứng, nô tỳ hả, hầu hạ Vương gia ở trên giường, khó xử nha.” Một giọng nói dễ nghe, dường như rất ngây thơ, nhưng lại ngầm mang mười phần châm chọc.

Hàn Ngữ Phong quay lại nhìn, nàng biết, đây chính là ba vị phu nhân của Tư Mã Tuấn Lỗi, Thúy Hà, Tiểu Vân và Thính Vũ, đang tiến vào trong phòng, tiếng nói của Thính Vũ nghe thật đáng yêu, nhưng tâm địa lại độc ác như loài rắn rết.

“Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong biết ngay các nàng giả vờ thân thiện, nhưng vẫn cung kính thỉnh an các nàng.

“Mau đứng lên, chúng ta không dám để cho ngươi thỉnh an, dù sao hiện tại ngươi cũng là người được Vương gia sủng ái nhất.” Tiểu Vân phu nhân thân thiết đỡ nàng dậy.

“Đúng đó, đúng đó, chẳng hay ngươi có thể chỉ dạy cho chúng ta, ngươi ở trên giường hầu hạ Vương gia thế nào, có dùng mưu mẹo gì không? Mà khiến Vương gia ngày đêm lưu luyến, để chúng tỷ muội ta ngày đêm mong nhớ đã lâu.” Lời nói của Thính Vũ mang theo sự châm chọc, sắc mặt có chút ảm đạm, tựa như rất khổ sở, nhưng mà hai tròng mắt lại băng hàn, tóe lên hận ý, chớp lóe rồi biến mất, nhưng Hàn Ngữ Phong vẫn có thể thấy được.

“Tỷ tỷ.” Lúc Hàn Ngữ Phong vừa muốn mở miệng đáp trả, Cảnh nhi từ ngoài cửa chạy vào, lúc chạy ngang qua Thính Vũ, thì nàng lặng lẽ vươn chân.

“Cảnh nhi cẩn thận.” Lúc Hàn Ngữ Phong phát giác thì đã muộn mất rồi, nàng không đỡ Cảnh nhi kịp.

“A……” Cảnh nhi hét thảm một tiếng, té đập mặt xuống đất.

“Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong phát hoảng, vội vàng chạy đến đỡ lấy Cảnh nhi, Cảnh nhi chảy máu mũi, từng giọt nhỏ xuống ngực cậu, bàn tay nhỏ bé thì bị xây xát và rỉ máu.

Tiểu Vân và Thúy Hà không khỏi liếc Thính Vũ một cái, dường như đang trách cứ nàng, sao lại nỡ xuống tay với một đứa bé, Thính Vũ lại đáp trả bằng bộ mặt không quan tâm.

“Tỷ tỷ, đau quá.” Cảnh nhi tựa vào lòng tỷ tỷ, tủi thân khóc.

Hàn Ngữ Phong rút cái khăn tay ra, lau máu mũi cho Cảnh nhi, bế cậu đến bên giường, để cho cậu nằm xuống, cho đến khi máu không còn chảy nữa, nàng mới quay lại, phẫn nộ nhìn Thính Vũ, các nàng có thể thương tổn, vũ nhục nàng, nhưng tuyệt đối không được tổn thương Cảnh nhi.

Bước từng bước đến trước mặt Thính Vũ, Hàn Ngữ Phong thoáng chốc tỏa ra hàn khí như muốn giết người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thính Vũ.

“Bốp” Nàng tát vào mặt Thính Vũ, sau đó hung hăng phản bác: “Ngươi không phải muốn biết cách để hầu hạ Vương gia sao? Ta nói cho ngươi biết, một nữ nhân nham hiểm độc ác như vậy, Vương gia cả đời cũng không thèm để ý đến ngươi đâu, ngay cả một cái đứa bé mà cũng nỡ xuống tay, ta nguyền rủa ngươi cả đời sẽ sống cô độc, tuyệt tử tuyệt tôn.”

Sự phản kích của Hàn Ngữ Phong, khiến cho Tiểu Vân và Thúy Hà ngây người, Thính Vũ bị đánh đến choáng váng, nàng không thể ngờ rằng Hàn Ngữ Phong dám đánh nàng, nghe nàng nguyền rủa xong, mới phản ứng lại.

“Bốp”, Thính Vũ tức giận đánh Hàn Ngữ Phong, vì quá tức giận nên mặt có chút khó coi: “Hàn Ngữ Phong, Vương gia không thích ta thì đã sao nào? Đừng quên, ta là phu nhân, nhưng ngươi là cái gì hả? Chỉ là một con nô tỳ ti tiện, hôm nay ta không đánh chết ngươi, xem ai còn coi ta ra thể thống gì nữa.” Dứt lời, nàng đưa chân đá Hàn Ngữ Phong.

Tiểu Vân và Thúy Hà, đứng ở một bên nhưng không có động thủ, nhưng cũng không ra tay ngăn cản.

“Dừng tay, xin hỏi, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?” Một thanh âm dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio