Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

chương 40-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- --

Ngày hôm sau, mặt trời từ sớm đã khai phá tầng mây, nhiệt độ tăng cao trở lại, đêm qua sau khi trải qua một trận mưa, hoa lê đầu cành liền rơi xuống, nhường chỗ cho những quả lê bé xíu vẫn còn treo bọt nước trong suốt tưởng chừng sắp tan ra dưới ánh mặt trời, gọi chim tước tới mổ.

Cố Hoài Du dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong liền ngồi xuống trước bàn, Hồng Ngọc bưng đồ ăn sáng đi lên, đang muốn bố thiện, Cố Hoài Du lại phất phất tay ngăn động tác của Hồng Ngọc lại.

Tính tính một chút, thời gian cũng là không sai biệt lắm, Cố Hoài Du không dấu vết liếc mắt đánh giá Xảo Nhi đang đứng chờ ở góc phòng một cái.

Nàng mặt mày mang theo dày đặc ủ rũ, thế nhưng sắc môi xem ra vẫn thật hồng nhuận, một đôi mắt hạnh chứa hàm quang, dường như cố che lại phiếm đỏ ửng nhè nhẹ trên má, mặc váy lụa màu xanh biếc, bên hông buộc dây lưng lỏng. Tay kia của nàng ta vẫn như cũ mang theo cái vòng tay, một tay khác vô thức vuốt ve nó.

Từ sau khi Trương Dịch Thành bị đuổi khỏi vương phủ, Xảo Nhi liền cực hạn chế biểu hiện trước mặt Cố Hoài Du, suốt ngày thất thần, mọi việc rơi trên đầu cũng liên tiếp làm lỗi. Hạ nhân trong phủ đều nói nàng ta sắp chịu thảm, nhưng rốt cuộc cũng không thấy tam tiểu thư phạt nàng, mỗi lần làm hỏng cũng chỉ dặn dò nàng nếu mệt mỏi liền hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày, không biết chọc bao nhiêu người ghen ghét.

"Xảo Nhi."

Cố Hoài Du nhẹ gọi một tiếng, Xảo Nhi vẫn trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, thẳng đến khi tiểu nha hoàn bên cạnh giơ tay chọc chọc nàng, Xảo Nhi lúc này mới phản ứng lại đây.

"Tiểu thư thứ tội."

Cố Hoài Du cười cười: "Không ngại, ngươi gần đây như thế nào luôn mất hồn mất vía, chính là thân thể có gì không ổn sao?"

Xảo Nhi trong lòng hoảng hốt, tim đập như nổi trống, một lát sau lắc lắc đầu nói: "Đa tạ tiểu thư quan tâm, nô tỳ không có chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi." Cố Hoài Du nhìn nàng một cái, "Nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay liền tới vì ta mà bố thiện đi."

Xảo Nhi nhéo nhéo làn váy, lúc này mới nhấc chân tiến lên, cầm chén sứ men trắng múc hai muỗng cháo, quy quy củ củ đưa tới trước mặt Cố Hoài Du.

Mới vừa buông chén đĩa, lại nghe Cố Hoài Du nói: "Sủi cảo tôm phỉ thúy cần hương kia thoạt nhìn không tồi."

Xảo Nhi do dự, mặc dù đứng xa như vậy, nhưng nàng ta vẫn ngửi thấy được chút hương vị, cảm thấy có chút buồn nôn.

"Làm sao vậy?" Cố Hoài Du nói.

Xảo Nhi mím môi, nín thở giơ đũa bạc kẹp miếng sủi cảo hẵng còn toả nhiệt kia lên, mới vừa giơ đến trước mặt, một cỗ mùi hương gay mũi liền xông thẳng đến đỉnh đầu, nàng vội đem sủi cảo tôm gác qua đĩa nhỏ, yên lặng lùi sau hai bước hòng thoát khỏi hương vị kinh người kia.

Chỉ là ý buồn nôn kia không ngừng dâng lên trong ngực, Xảo Nhi gắt gao cắn đầu lưỡi, mới vừa đem cảm giác không khoẻ áp đi xuống, dạ dày liền đảo như sông cuộn biển gầm, cảm giác buồn nôn vọt tới yết hầu.

Cố Hoài Du gác xuống chén muỗng, sau khi nhìn Xảo Nhi chạy như điên ra cửa ôm người nôn khan sau thân cây, cười cười.

Hồng Ngọc cùng Lục Chi xem trợn mắt há hốc mồm, hảo sau một lúc lâu sau mới nhỏ giọng mở miệng: "Nàng ta...... không phải là, có thai chứ!"

Cố Hoài Du đuôi lông mày nhẹ nhướng, từ lâu nàng đã đoán trước được, này một phiên thử xuống, nàng cơ hồ đã khẳng định phỏng đoán chính mình.

"Hồng Ngọc, hôm nay ngươi lưu lại trong phủ, thay ta nhìn chằm chằm nàng, nhất cử nhất động đều phải hướng ta hội báo."

Hồng Ngọc gật gật đầu, lại hỏi: "Tiểu thư không tính toán xử trí nàng?"

Cố Hoài Du nhẹ giọng nói: "Tự nhiên sẽ có người thay ta thu thập."

Nhiều ngày thế này qua đi, cũng nên tới lúc Trương Nghi Lâm nâng nhập phủ rồi. Nếu Xảo Nhi này là một quân cờ tốt, nói không chừng còn có thể một mũi tên bắn trúng ba con nhạn, đem chi thù kiếp trước cùng báo trong một lượt.

Nói xong Cố Hoài Du liền mang Lục Chi ra cửa, canh giờ vẫn còn sớm, trên đường lá rụng thật nhiều, trên phiến đá còn đọng lại vệt nước chưa khô, trong không khí đều là hương vị ẩm ướt, Cố Hoài Du bước chân không ngừng, xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ mà đi.

Sau một lúc lâu, Lục Chi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư, chúng ta đây là đi chỗ nào a?"

"Tống phủ." Cố Hoài Du cũng không quay đầu lại nói, "Ta muốn đi xem những hài tử đêm qua."

Lục Chi gãi gãi cái ót, "Tống đại nhân không phải nói ngài sai người đi thông báo một tiếng, liền phái người tới đón ngài sao?"

Cố Hoài Du vẫy vẫy tay: "Không cần phiền toái như vậy, tự ta cũng có thể đi, cẩn thận một chút là được."

Lục Chi gật gật đầu, yên lặng đánh giá nổi chung quanh.

Tống phủ chiếm vị trí cực lớn, chỉ là tường vây bên ngoài đang sửa chữa khiến cho Cố Hoài Du vòng hồi lâu, bước chân hai người mới ngừng lại ở chỗ cửa hông thì bị một thân huyền trang hộ vệ ngăn cản lại.

"Người tới là ai! Đứng lại!"

Lục Chi tiến lên nói: "Làm phiền tiểu ca thông báo một tiếng, nói Cố tiểu thư tới chơi."

Hộ vệ biến sắc, vội lãnh hai người đi vào, bên cạnh một người đi vào báo tin. Tống Thời Cẩn giờ phút này đang ở trong thư phòng thương nghị chuyện quan trọng, Cố Hoài Du mới bước một bước vào cửa hông Tống phủ, đã có người âm thầm đem tin tức này báo đi lên.

Đầu ngón tay Tống Thời Cẩn lướt dọc theo miệng ly một vòng, mắt hơi hơi loé loé, suy nghĩ một lát nói: "Lui xuống đi."

"Rõ."

Ám vệ lĩnh mệnh lui ra, liền nghe người đối diện Tống Thời Cẩn cười nhạo một tiếng: "Nặc đại Ngự Sử phủ môn, đều đã được bài trí."

() Nguyên văn là ""诺大的御史府门"", mình chưa hiểu đại ý lắm nên biết thì giúp nha.

Hắn từ trước đến nay không đi vào từ cửa chính, không nghĩ tới Cố Hoài Du cũng chọn đi như thế.

Tống Thời Cẩn híp mắt nhìn hắn: "Ngươi xác định ngươi còn muốn ở lại đây?"

"Ta vì sao không thể ở lại đây?"

"Vậy ngươi tiếp tục ngốc trong này đi." Nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Mới vừa vòng đến cửa thuỳ hoa, liền nhìn thấy hộ vệ cẩn thận mang Cố Hoài Du chậm rãi mà đến. Dưới ánh nắng hạ, một thân y phục nguyệt bạch của nàng như phát sáng, tóc đen nhánh như thác nước rối tung trên vai thượng, đẹp nói không nên lời.

Gió nhẹ quanh quẩn mang hương tường vi bay đi, ánh mắt nàng lướt qua dàn hoa tươi tốt đảo tới, khi lướt đến trên người Tống Thời Cẩn thì dừng lại một chút.

Tống Thời Cẩn giật mình vừa muốn mở miệng, liền thấy ánh mắt nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm một chỗ, ngay sau đó kinh ngạc kêu một tiếng: "Đại ca!"

Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn lại, ngay sau đó nhăn nhăn mày, ở phía sau Lâm Tu Ngôn không biết từ khi nào đã rời thư phòng theo ra, giả mô giả dạng cầm quạt xếp phẩy phẩy.

Lâm Tu Ngôn hướng nàng vẫy tay, dư quang liếc mắt một cái Tống Thời Cẩn, ngay sau đó cất cao giọng nói: "Là ta."

Cố Hoài Du kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hồi hồn, đảo bước đi tới, "Ca ca như thế nào lại ở đây?"

Lâm Tu Ngôn cười cười, nói: "Có chút việc tìm Tống đại nhân."

Cố Hoài Du hồ nghi mà nhìn hắn một cái, lại nghiêng đầu nhìn Tống Thời Cẩn liếc mắt một cái, trong đầu có thứ gì hiện lên, nhanh đến bắt không được.

"Các ngươi biết nhau?"

Lâm Tu Ngôn gật gật đầu, đem quạt xếp gập lại, gõ gõ cái trán của nàng: "Tiểu cô nương chưa gả chồng, tự mình chạy đến trong phủ một nam nhân, truyền đi ra ngoài sợ là không ổn."

Cố Hoài Du ăn đau, che lại cái trán nói: "Muội là tới xem hài tử!"

Lời này quá mức khiến người suy nghĩ, Lâm Tu Ngôn a một tiếng, vừa muốn nói chuyện, bên cạnh liền hiện lên một bóng người chắn trước mặt chính mình.

Tống Thời Cẩn giơ tay hướng thư phòng, giành nói: "Chúng ta đi vào rồi nói sau."

Cố Hoài Du gật đầu đồng ý, liền nghe Tống Thời Cẩn nói tiếp: "Không phải ta đã nói sẽ phái người hảo hảo đi tiếp ngươi sao? Sao lại từ mình tới."

"Ngươi yên tâm, ta đã cố ý vòng vài vòng, sẽ không ai phát hiện."

Lâm Tu Ngôn cố tình chậm một bước, tầm mắt quét một vòng trên người hai người, có chút ngoài ý muốn, lúc này mới mấy ngày mà hai người đã quen thuộc đến thế?

Thư phòng Tống Thời Cẩn, liền giống như con người của hắn, kệ sách, bàn ghế tất cả gia cụ đều là được chế tạo từ gỗ tử đàn, trên mặt đất được lát bởi cẩm thạch đen tuyền, hai mặt trên tường tràn đầy văn thư, chỉ có chỗ cửa sổ có đặt một gốc cây lan trắng là có màu sắc khác biệt.

Sai người một lần nữa pha trà, Cố Hoài Du nhẹ xuyết một ngụm, rốt cuộc nhớ tới nàng muốn hỏi cái gì, nàng nhìn thoáng qua hai người chậm rãi nói: "Các ngươi biết nhau từ khi nào?"

Tống Thời Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Tầm một năm."

Cố Hoài Du hiện lên một suy nghĩ, hỏi Lâm Tu Ngôn: "Cho nên, ca ngày đó không có động thủ với ta, là bởi vì hắn đã nói qua cái gì sao?"

Lâm Tu Ngôn cười cười, không đáp.

Khi đó Lâm Viêm vừa mới qua đời không bao lâu, lão phu nhân cho hai người hắn cùng Lâm Tu Duệ cơ hội vào cung ứng tuyển chân hầu đọc. Lúc đó trong vương phủ còn chưa phân hơn kém, Lâm Tu Duệ ra cửa trước hắn một bước, Lâm Tu Ngôn lúc ấy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lâm Tu Duệ là đang nóng vội, ai ngờ đi đến nửa đường là lúc bản thân bị một một đám hắc y nhân tập kích.

Sau khi giải quyết hơn phân nửa đám người, hắn thể lực hao tổn bị người ta bắt tới nơi ngoại ô rừng rậm, hắc y nhân kia vẫn chưa trực tiếp động thủ, mà dùng dây trói hắn lại đem kéo lên trên cây ước chừng sau khoảng ba ngày, mới tính lấy mạng của hắn.

Lâm Tu Ngôn bị thương lại liên tiếp ba ngày chưa uống một giọt nước, sớm đã suy yếu không chịu được, trong nháy mắt khi lưỡi dao phiếm hàn quang chém tới, hắn không cam lòng nhắm lại mắt, thời điểm cho rằng bản thân sẽ bỏ mạng ở nơi đây, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên.

Mở mắt liền nhìn thấy Tống Thời Cẩn nhanh nhẹn từ trên tán cây rơi xuống, thân hình hắn cực nhanh ra tay tàn nhẫn, từng chiêu trí mạng, sau một lúc hắc y nhân tất cả đều đã đền tội.

"Ngươi là ai? Vì sao phải cứu ta?"

"Muốn tìm ngươi hợp tác."

Từ đây, hắn biết được Tống Thời Cẩn, có thể nói nếu không có hắn, cái tên Giang Tuân này, cho đến ngày nay sẽ không có những thành tựu như vậy.

Ngày đó cứu Lâm Tu Ngôn, Tống Thời Cẩn liền giao phó hắn một chuyện, thay hắn chăm sóc Cố Hoài Du. Khi đó hắn còn không biết Cố Hoài Du là ai, hỏi lại Tống Thời Cẩn cũng không nói gì, chỉ nói, thời cơ tới liền biết.

Cho nên Cố Hoài Du vừa xuất hiện, hắn liền đánh hảo chủ ý muốn thử trước một phen, không nghĩ tới nàng lại chủ động tìm tới chính mình.

"Ngươi ngày đó không sợ ta sẽ trực tiếp giết ngươi sao?" Một hồi lâu, Lâm Tu Ngôn mới hỏi.

Cố Hoài Du gật đầu: "Đương nhiên là sợ, chỉ là ta ngày đó muốn đánh cược một phiên tình cảnh, nếu là không dám đánh cuộc, chỉ sợ là sớm đã chết ở trong tay Lâm Tương."

Tống Thời Cẩn nhìn nàng, cẩn thận phân biệt biểu tình trên mặt nàng, như suy tư gì.

Lâm Tu Ngôn khụ hai tiếng, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, liền thấy nghe Địch Cửu ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, lại xuất hiện rắc rối!"

Nghe vậy, Lâm Tu Ngôn sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đứng dậy: "Ta đi trước xử lý."

Tống Thời Cẩn gật gật đầu, "Nhớ lưu rõ lại chứng cứ."

"Biết."

Nghi hoặc trong lòng đã được giải thích, bên Cố Hoài Du không có nói gì, chuyện không nên hỏi thăm tuyệt đối không đi hỏi thăm, chỉ coi như không nghe thấy được, ngược lại hỏi thăm tình huống đám kia hài tử, được Tống Thời Cẩn mang đi đến sương phòng.

Chờ đến kho từ bên trong ra ngoà, thời gian buổi sáng đã trôi qua quá nửa, Cố Hoài Du mắt nhìn sắc trời, đối với Tống Thời Cẩn nói: "Không còn sớm, ta cần phải trở về."

Tống Thời Cẩn trong lòng tuy không muốn, nhưng vẫn gật gật đầu.

"Tống Thời Cẩn." Cố Hoài Du đi được hai bước, bỗng nhiên xoay người, đối với hắn cười cười, sáng như sao trời: "Ngươi là người tốt."

Bất luận thanh danh bên ngoài của hắn như thế nào, chỉ bằng hành động hắn đối với hơn ba mươi tiểu hài tử này dốc lòng chăm sóc, hắn chắc chắn không phải người ác độc vô tình.

Tống Thời Cẩn giương mắt nhìn nàng, gương mặt lạnh lùng trong khoảnh khắc hiện ra ý cười rất sâu, ánh mắt hắn tựa hồ có chút do dự, sau một lúc lâu thì lấy từ bên hông ra một khối ngọc bội, duỗi tay đưa cho nàng.

Cố Hoài Du hướng phía trước đi vài bước, một bên duỗi tay nhận lấy, một bên nói: "Ngươi không phải đã nói đồ vật ở trong tay người, sẽ không có đạo lý lại trở về sao?"

Tay nàng vừa mới cầm lên,năm ngón tay Tống Thời Cẩn liền liền thu lại nắm chặt ngọc bội kia, đầu ngón tay xoa miết nhẹ, mang theo tâm một vòng gợn sóng.

Hắn thấp giọng nói: "Đúng là không có đạo lý còn có thể trở về, chỉ là phía dưới này dây đeo có chút cũ."

"Vậy liền trả ta." Cố Hoài Du xoè tay ra, cười nói.

Tống Thời Cẩn lại trực tiếp đem ngọc bội buộc tới rồi bên hông, "Nhiều năm không thấy, ngươi còn không có lễ vật đưa ta."

Cố Hoài Du nhướng mày, liền nghe hắn nói: "Những thứ khác sợ là không ổn, vậy ngươi liền làm một đoạn dây đeo cho miếng ngọc bội này đi. "

"Xem như là lễ vật báo đáp ta cứu ngươi cùng đám hài tử này đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio