Cố Hoài Du ở Tống phủ không lâu, chỉ ghé qua rửa mặt chải đầu trang điểm lại, thay kỵ trang mới do Cô Vũ Tiên đưa tới, kiểu dáng với nhan sắc không khác gì mấy so với lúc nàng ra cửa. Đoạn cổ áo cùng cổ tay áo có lẽ hơi khác một chút, nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra điểm gì khác biệt. Ngồi thêm một lúc đợi cảm xúc Hồng Ngọc bình ổn, sau khi dặn dò không được kể chuyện xảy ra hôm nay cho bất kỳ kẻ nào thì nàng cùng Hồng Ngọc mới trở về vương phủ.
Lão phu nhân không nhận ra điều gì bất thường, thấy thần sắc nàng mệt mỏi thì cho nàng về Đường Lê viện nghỉ trước, ngược lại, Tôn thần y lại thoáng nhìn thấy vài vệt hồng đỏ chỗ cổ tay nàng, ánh mắt có chút khó hiểu, sau một lúc lâu mới khoanh tay rời đi.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi Cố Hoài Du liền đặt ý định học cưỡi ngựa sang một bên, có trời mới biết, thời khắc con ngựa điên lên rồi chạy, nàng gần như chết khiếp, nếu tiếp tục học thì không biết chuyện ngoài ý muốn chờ đợi nàng tiếp theo sẽ là gì nữa.
Dường như vương phủ lại khôi phực lại yên tĩnh ngày trước, công tác chuẩn bị hạ miêu Hoàng Thượng giao cho Tống Thời Cẩn toàn quyền phụ trách, sau khi tra được tung tích hung thủ hắn cho người tới thông báo Cố Hoài Du một tiếng, rồi sau đó lập tức trở nên bận rộn.
Điều khiến Cố Hoài Du có chút kinh ngạc chính là, sau nhiều ngày Lâm Tu Duệ im ắng bất động thì cũng được Nhị hoàng tử phái người khiển qua đó, có lẽ là hắn đã lấy lại được tín nhiệm của Nhị hoàng từ, phục lại vinh quang ngày trước, nghe nói sau khi uống thuốc giải thì lượng xích ẩn tán hắn dùng ít đi được một chút.
Việc phủ Lại Bộ Thị Lang tìm bà mối, mang theo sính lễ tới cửa nhị phòng cầu hôn đã khiến Thịnh Kinh nổi chút bọt sóng, có điều mọi người đã dồn hết tâm trí trên việc chuẩn bị hạ miêu nên chuyện này chỉ được bàn tán trong vòng hai ngày rồi dừng lại.
Lâm Chức Yểu bị Giang thị giữ trong phủ học quy củ, vì quá phiền phức nên nàng lén lút trèo tường tới Đường Lê viện, còn thiếu chút nữa bị hộ vệ coi thành kẻ xấu mà đánh.
"Võ công hộ vệ trong viện ngươi rất cao a, thiếu chút nữa đánh chết ta rồi. " Lâm Chức Yểu cầm quả đào, vừa gặm vừa nói.
Cố Hoài Du cười cười, không đáp lời, hỏi lại: "Qua trung thu là hôn kỳ rồi, ngươi không vội sao, sao lại chạy đến nơi này?"
Lâm Chức Yểu thở dài, sắc mặt bất đắc dĩ: "Đừng nói nữa, ta phải trốn đến phủ của ngươi để thoải mái hơn đó, nương ta quá khủng bố, làm như ngày mai ta lập tức xuất giá rồi ý." Dừng một chút, nàng vẫy tay với Cố Hoài D, ép giọng nói xuống thật thấp: "Có điều, có người còn thảm hại hơn ta nha, ta nghe nói Trần Uyên bị khóa cửa nhốt trong phòng, nửa bước cũng không được đi ra, ha ha ha......"
Cố Hoài Du thấy nàng cười không ngừng lại được, cảm thấy thật sự bội phục tâm thái Lâm Chức Yểu, cũng thấp giọng cười nói: "Hắn không nguyện ý như thế, ngươi còn cao hứng như vậy sao?"
"Ha...... Ha......" Tiếng cười Lâm Chức Yểu đột nhiên im bặt, gương mặt cứng đờ: "Ừ nhỉ, hình như ta tự mình đa tình rồi!"
Kỳ thật nàng đã từng có ý định cự tuyệt, thậm chí còn nghĩ tới chuyện chạy trốn mối hôn sự này, chạy đến một nơi thật xa.
Có điều khi bắt gặp nếp nhăn nơi khoé mắt Giang thị, Lâm Chức Yểu lại không đành lòng, những năm qua, Giang thị nuôi nấng ba hài tử có bao nhiêu khổ sở, nàng đều biết hết.
Khổ sở cũng không phải do cuộc sống quá mức túng quẫn, mà do người quá mức cô độc, một mình gạt lệ là chuyện nhiều như cơm bữa. Vì vậy Lâm Chức Yêu không muốn chuyện của bản thân gây thêm bi thương cho Giang thị, dù sao ai chẳng phải gả đi, gả sớm hay gả muộn còn không bằng thoả mãn ý nguyện của người.
"Ài, phiền muốn chết!" Lâm Chức Yểu thở dài, hung tợn gặm một miếng đào cho hả giận.
"Tiểu thư, nha hoàn tiền viện cầu kiến." Giọng nói của Lục Chi từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Hoài Du cất giọng nói: "Cho vào."
Lục Chi vén mành mang theo người tiến vào, tiểu nha hoàn cúi chào Cố Hoài Du, nói: "Tiểu thư, Lục công chúa đến vấn an quận chúa, lão phu nhân cho mời ngài qua đó một chuyến."
Cố Hoài Du thoáng rùng mình, lúc này Vệ Thanh Nghiên tới cửa không biết là có ý định gì nữa: "Đợi ta đổi kiện quần áo rồi đến."
Tiểu nha hoàn thưa vâng, khom người lui ra ngoài.
Người vừa đi, Lâm Chức Yểu liền nhíu mày nói: "Nàng ta tới gặp Lâm Tương? Thường ngày cũng không thấy quan hệ hai người này tốt đến vậy."
Chợt nghĩ ra gì đó, trong lòng Lâm Chức Yểu lộp bộp một tiếng, chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Cố Hoài Du ngày đó, đến bây giờ nàng cũng không dám hỏi quá nhiều. Lâm Chức Yểu sợ mình lỡ miệng nói ra chuyện gì không nên nói nên nàng đã giấu kín việc này trong lòng, suýt nữa thì quên hẳn, Vệ Thanh Nghiên thích Tống Thời Cẩn như vậy, chẳng lẽ là đã biết cái gì.
"Ngươi đề phòng nàng ta một chút." Lâm Chức Yểu nắm lấy cánh tay Cố Hoài Du, sắc mặt có chút phức tạp: "Nàng ta không phải người dễ đối phó."
Cố Hoài Du vỗ vỗ mu bàn tay nàng, chậm rãi nói: "Ta tự có chừng mực."
Lâm Chức Yểu suy nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm: "Nàng ta là công chúa, trước mặt nàng ngươi chính là kẻ yếu, nếu thật sự sợ hãi, ngươi cứ đi tìm Tống Thời Cẩn đi, ngươi yên tâm, ta hứa sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai."
"Đừng lo." Cố Hoài Du nói: "Ta phải qua đó, ngươi ở chỗ này chờ ta hay là cùng nhau đi sang?"
Lâm Chức Yểu phất phất tay: "Nàng ta chạy tới tân đây chắc không dám cả gan làm gì khác thường đâu. Ngươi đi đi, ta lén trèo tường qua đây, không ai biết ta đang trốn ở chỗ này, nếu để nương phát hiện thì ta liền toi đời."
Cố Hoài Du gật gật đầu, mang theo đám người Lục Chi ra khỏi cửa, đi được nửa đường thì thấy lão phu nhân cùng với một nữ tử quần áo phú quý dáng người yểu điệu chậm rãi đi đến, có không ít nha hoàn ma ma đang đi theo phía sau, hết sức phô trương.
"Gặp qua Lục công chúa." Cố Hoài Du cúi người.
Vệ Thanh Nghiên cố tình trang điểm hết sức kiều diễm, mặc y phục đỏ hồng, bên trên làn váy là đàn bướm uốn lượn, đai lưng dường như được siết chặt thêm vài phần, trên đầu cài bộ diêu phi loan bằng vàng, theo bước chân của nàng ta mà nhẹ nhàng lắc lư.
Nơi khóe mắt nàng được kẻ một đường sắc nhọn, quyến rũ yêu mị từ trong xương tủy mạnh mẽ tỏa ra tứ phía, khác một trời một vực so với người mặc nam trang ngày ấy.
"Đứng lên đi." Giọng nói nàng kiều mị, khống giấu được ba phần cao cao tại thượng từ trong máu.
Tầm mắt Vệ Thanh Nghiên không dấu vết rơi xuống trên người Cố Hoài Du, trong lòng vô cớ bực bội. Nhìn Cố Hoài Du ăn mặc đơn giản nhưng chỉ khiến nàng ta thấy mình thêm tầm thường.
Cố Hoài Du người này, trời sinh đối nghịch với mình!
Không biết dạo gần đây Vệ Tranh bận rộn chuyện gì nhưng hắn không rảnh để quản nàng. Không có ai quản thúc, Vệ Thanh Nghiên không nhịn được mà chạy tới Vinh Xương vương phủ, may mà nàng ta còn nhớ rõ điều Đức phi đã từng ân cần dạy bảo nên mới nhịn được xúc động muốn gây chuyện với Cố Hoài Du ngay lúc này.
Hôm nay tới đây, nàng có mục đích khác.
"Lão phu nhân, ngài đi nghỉ ngơi đi, nơi này có Hoài Du đi cùng ta là được." Vệ Thanh Nghiên cười nói với lão phu nhân.
Lão phu nhân không yên tâm, Lục công chúa người này mắt luôn cao hơn đỉnh đầu, nàng ta cảm thấy Lâm Tương trời sinh xấu xí nên rất ít khi qua lại với nàng. Tự dưng hôm nay tới cửa, nghĩ sao cũng thấy không thích hợp, dứt khoát nói: "Không đáng ngại, công chúa có thể tới thăm đã là vinh hạnh của vương phủ, lão già sao dám thất lễ."
Vệ Thanh Nghiên vẫn nhẹ nhàng cười như trước: "Ta nghe nói mấy ngày trước ngài bị bệnh một hồi, nếu vì ta mà ngài thêm mệt thì chẳng phải là lỗi của ta sao, hôm nay ta tới chỉ muốn đi thăm Tương Nhi một chuyến, có tam tiểu thư đi theo là được rồi."
Cố Hoài Du cười cười, lên tiếng: "Nếu công chúa đã nói như vậy, tổ mẫu cứ yên tâm trở về nghỉ ngơi đi, cháu gái chắc chắn sẽ tiếp đón công chúa chu đáo."
"Chuyện này......" Ngu lão phu nhân lo lắng nhìn thoáng qua Cố Hoài Du, thấy nàng chớp mắt với mình, như hiểu ra gì đó, nói,"Vậy lão già liền cáo lui, Hoài Du, tiếp đãi khách cẩn thận."
Cố Hoài Du khom người nói: "Tổ mẫu đi thong thả."
Lão phu nhân vừa đi, Vệ Thanh Nghiên liền thu lại ý cười, liếc mắt đánh giá một lượt trên dưới Cố Hoài Du một cái, nói: "Cố Hoài Du, ngươi cứ đắc ý đi."
"Không biết ý của công chúa là gì." Cố Hoài Du cúi đầu, nhàn nhạt nói.
Vệ Thanh Nghiên cắn chặt răng, ép giọng nói xuống thật thấp: "Vốn dĩ những kẻ tầm thường như người không xứng để ta nói chuyện cùng, nhưng hôm nay ta nói cho ngươi biết, mơ tưởng Tống Thời Cẩn sao, ngươi không xứng!."
Cố Hoài Du cười nhạt, "Xứng hay không xứng cũng không phải do công chúa định đoạt. Ta lớn lên chốn quê mùa, không hiểu đạo lý nói chuyện, nếu có chỗ thất lễ, mong công chúa thứ tội."
Vệ Thanh Nghiên sau khi nghe xong mặt tối sầm, lửa giận trong mắt lập tức bốc lên, trầm giọng nói: "Quế ma ma, vả miệng!"
Cố Hoài Du không chút hoảng loạn, "Xin công chúa cho hay ta đã phạm phải tội gì?"
Quế ma ma không dám để Vệ Thanh Nghiên tùy hứng, bà nhấc chân tiến, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói: "Đức phi nương nương căn dặn những gì, công chúa quên rồi sao?"
Đức phi nương nương đã dặn qua, trong khoảng thời gian này phải hết sức để ý công chúa, không được để cho nàng gây chuyên, hôm nay công chúa xuất cung bà không ngăn được, nhưng nếu nàng muốn làm bậy, Quế ma ma vẫn phải lớn gan nhắc nhở một phen.
Vệ Thanh Nghiên này dễ bị khơi mào lửa giận, nhưng lời Quế ma ma nói tựa như một chậu nước lạnh, nàng oán hận nhìn Cố Hoài Du: "Thôi, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, mang ta qua chỗ Lâm Tương."
Lâm Tương vừa phát điên một hồi trong Phù Hương viện xong, lúc này đang bị Tôn thần y chế trụ, dùng dao nhỏ cắt một đoạn trên ngón tay, rút ước chừng lưng chén máu nhỏ, thấy sắc đen trong máu đã giảm đi không ít.
Một bên Tôn thần y ghi chép phương thuốc, một bên bưng cái ly lên ngửi ngửi, "Sai ở đâu đây, bạch hoa, diệp hạ châu, nửa chi liên, hay là lấy độc trị độc......"
Tờ giấy dưới ngòi bút đã dày đặc chữ nhưng hắn vẫn đang tiếp tục múa bút thành văn, ghi ra tất cả những gì đang xuất hiện trong đầu, bỗng nhiên, giọng nói tiểu nha hoàn từ ngoài cửa truyền đến: "Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư."
"Quận chúa đâu?" Cố Hoài Du hỏi.
Tiểu nha hoàn cung kính nói: "Sau khi dùng thuốc đã ngủ rồi."
Cố Hoài Du quay người về phía Vệ Thanh Nghiên, đưa tay về đẩy cửa: "Mời Lục công chúa."
Tôn thần y nhíu mày, vội giấu ly máu kia đi, vừa nhét được tờ giấy ghi chép kia vào vạt áo thì Cố Hoài Du dẫn theo Vệ Thanh Nghiên đi vào.
"Vị này chính là Tôn đại phu Tôn Minh Đức, thế tử vì quận chúa mà mời ngài từ tận Thương Châu đến chữa bệnh." Cố Hoài Du giới thiệu.
Tôn thần y nhìn Vệ Thanh Nghiên không chớp mắt, ánh mắt như xuyên qua người nàng, giống như thấy được bóng hình người khác qua đó. Đôi tay của hắn gắt gao nắm lại dưới lớp áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng vẫn vô dụng. May là chỗ cổ tay áo có cài ngân châm, hắn không chút do dự dùng châm chọc vào lòng bàn tay mình.
Vệ Thanh Nghiên chỉ cảm thấy ánh mắt "Tôn Minh Đức" nhìn mình có chút quái dị, vô cớ khiến nàng cảm thấy rùng mình. Thấy Vệ Thanh Nghiên nhìn sang bên này, Quế ma ma lập tức giận dữ mắng: "Điêu dân lớn mật, tôn nhan của công chúa là thứ ngươi có thể nhìn thẳng sao."
Ngân châm đâm thật sâu vào lòng bàn tay Tôn thần y, cơn đau thấu xương khiến hắn, giọng nói nháy mắt già nua vài phần: "Thảo dân không dám."
"Cút xuống đi!" Vệ Thanh Nghiên nhíu mày nói.
Ánh mắt vừa rồi của Tôn Minh Đức khiến nàng thực khó chịu.
Tôn thần y khép mắt: "Công chúa thứ tội, thảo dân không dám rời khỏi nơi đây dù chỉ nửa phút, cảm xúc quận chúa chưa ổn định, nếu lúc tỉnh lại đả thương người, thảo dân không đảm đương nổi."
Vệ Thanh Nghiên trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ, Lâm Tương thật sự có gan đả thương nàng sao. Nhìn "Tôn Minh Đức" đã lui xuống, lúc này nàng mới chậm rãi tới gần mép giường.
"Lâm Tương, Lâm Tương, ta tới...... A!!" Mới vừa kéo mở màn giường, Vệ Thanh Nghiên lập tức kêu sợ hãi ra tiếng, sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, té ngã trên người Quế ma ma.
Trải qua mấy ngày được Tôn thần y chữa trị, tình trạng Lâm Tương đã tốt lên rất nhiều, ít nhất miệng vết thương trên người nàng ta đã khép lại, nhưng da non mọc lên lại vặn vẹo dính liền không khác gì sẹo, hơn nữa bởi vì dùng xích ẩn tán nên trên người nàng cũng bắt đầu giống Trương thị, nổi lên không ít mụn độc, thay đổi hoàn toàn, thoạt nhìn rất giống quái vật!
Lần đầu tiên tròn đời Vệ Thanh Nghiên nhìn thấy người còn đáng sợ hơn cả quỷ, tim đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng, run rẩy hỏi: "Nàng ta là ai?"
Cố Hoài Du khẽ nhếch mép, nhấc chân đi lên vén màn giường, nói: "Đây là quận chúa a, ngài nhìn kĩ một chút."
Nếu Lâm Tương thanh tú trước kia còn bị Vệ Thanh Nghiên xem thường không để vào mắt thì người trước mắt bây giờ quả thực là ác quỷ nhân gian, không dám nhìn nhiều thêm một cái, nàng ta nhắm chặt hai mắt hô to: "Buông xuống, buông màn giường xuống!"
Cố Hoài Du chậm rãi nói: "Không phải công chúa vì tỷ tỷ mà đến sao? Ngài thấy rõ không."
Vệ Thanh Nghiên sợ tới mức sắp nôn ra rồi, toàn thân dường như cũng cảm thấy ngứa theo. Trên người Lâm Tương kia..... nhiều lở loét như vậy, liệu có lây sang người khác hay không!
"Buông xuống! Đủ rồi, nhìn đủ rồi!"