"Cuộc đời này của tôi có ba điều hối hận: Một là sinh ra không được cha thương mẹ yêu, hai là gặp được chú, ba là đồng ý gả cho chú.
Tôi cứ ngỡ gặp được chú là may mắn của cuộc đời tăm tối này nhưng hóa ra tất cả những đau khổ của tôi đều là do chú mang đến.
Những đêm ngồi bó gối trong đêm khuya lạnh lẽo chờ chú về, những chiếc áo được là thẳng nhưng chú lại nhẫn tâm vứt vào thùng rác.
Những chiếc lồng canh tôi tự tay nấu cho chú, chú cũng chưa từng động đến một lần nào.
Có lẽ đối với chú, tôi chẳng qua cũng chỉ là một loại rác rưởi muốn vứt đi mà thôi.
Tống Dịch, tôi hối hận rồi, tôi không muốn yêu chú nữa.
Tôi không muốn hèn mọn mà yêu chú nữa.
Nếu như có kiếp sau, tôi cũng không muốn phải gặp lại chú nữa."
Chiếc nhẫn kết hôn của hai người cũng được cô đem trả lại trên bàn.
Đối với cô trước đây, chiếc nhẫn này từng là một thứ gì đó thiêng liêng và quý giá buộc chặt số phận của hai người.
Bây giờ cô đem nó trả lại cho hắn, muốn đem tình cảm này trả lại cho hắn.
Nhưng vết nhẫn sớm đã in sâu trên ngón tay cô, thời gian của thời niên thiếu đã trôi qua, có những thứ sớm đã trở thành một thói quen khó bỏ.
Cuối cùng ta còn lại gì cho nhau?
Mà có lẽ đối với hắn bảy năm đó chẳng qua cũng chẳng đáng là gì.
Làm sao so được với hai năm bên cạnh cô ấy.
Cô chưa từng dám hỏi hắn, hắn có yêu cô không? Bởi vì trong thâm tâm của cô đã biết rõ câu trả lời rồi, một kẻ thế thân như cô sao lại đi tham lam cái thứ tình cảm xa xôi như vậy chứ?
Có những thứ tình cảm không thể mãi tự lừa mình dối người được.
Thà đau, nhưng chỉ đau một lần rồi thôi, còn hơn là chịu dày vò trong đau khổ.
Thì ra cô lại một mình chịu đựng đau khổ đến như vậy.
Thì ra cô lại hận hắn đến như vậy.
- Đi, mau đuổi theo con bé.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải mang Tử Y về đây cho tôi.
Hắn vò nát đơn ly hôn trong tay.
Hắn thật sự không ngờ cô lại dám cả gan dám rời đi khi chưa có sự cho phép của hắn.
Cô lại lần nữa bỏ rơi hắn.
Hắn như phát điên lên, lập tức phái tất cả vệ sĩ đi tìm kiếm cô quay về.
Cô đã đi đâu được cơ chứ?
Cô đang bị bệnh kia mà.
Chẳng lẽ là quay về nhà họ Đường, không đâu, nếu vậy bọn họ đã gọi cho anh rồi.
Vậy thì cô rốt cuộc đã chạy trốn đến nơi nào rồi.
Đầu óc hắn càng nghĩ càng cảm thấy choáng váng, lại càng dâng lên cơn cuồng giận mà thôi.
Cô lừa hắn, cô đã nói đợi phẫu thuật thay tim xong mới rời đi kia mà.
Sao cô lại lần nữa bỏ rơi hắn?
- Tử Y, em đúng thật là quá to gan mà, sao em lại dám rời đi.
Tại sao, tại sao, tại sao vậy chứ?
Hắn đập mạnh xuống bàn.
Dường như cũng không kìm nén hết sự phẫn nộ của hắn lúc này.
Hắn muốn tìm cô.
Hắn muốn mang cô quay về, nhưng để làm gì chứ?
Trái tim cô đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.
Cũng không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Cô mệt rồi nên cô buông tay đi thôi.
Đó là giải thoát cho cô, cũng là giải thoát cho hắn.
- Tại sao lại không ai ngăn cản cô ấy? Các người lại để cô ấy đi sao?
Thím Vương im lặng nhìn hắn, chỉ biết thở dài, mới nãy lúc cô rời đi, rõ ràng bà đã thấy, rõ ràng là bà có thể tiến lên ngăn cản nhưng mà bà đã không làm vậy.
Cô chịu khổ đủ rồi, đáng thương đủ rồi.
Nên để cho cô rời đi thôi.
Đến bà cũng cảm thấy thương xót cho cô gái ấy, cô không nên chôn vùi tuổi xuân ở nơi này, không nên chôn vùi cả cuộc đời tươi đẹp phía trước để ở bên cạnh một kẻ như hắn.
Nên bà nhắm mắt làm ngơ.
- Tôi hỏi mà không ai nói chứ gì? Được rồi, các người cút! Cút hết đi cho tôi!
- Tôi cũng không cần nữa.
Từ ngày hôm nay tôi sẽ nghỉ việc ở đây.
- Tôi cũng thế.
Thím Vương rồi lần lượt quản gia cũng lên tiếng xin nghỉ việc.
Nói xong bọn họ liền rời đi, bỏ lại mình hắn đứng đó.
- Được rồi, các người giỏi lắm! Cút hết đi ngay cho tôi.
Tống phu nhân lúc này đã trở về, nghe tiếng mắng chửi của hắn, bà liền đi đến.
Cảnh tượng trước mặt khiến bà nhìn chằm chằm lấy hắn.
- Tử Y đâu?
- Tử Y, cô ấy bỏ đi rồi.
Tống phu nhân nhìn đến tờ giấy ly hôn bị vò nát, không kìm được liền thở dài.
- Ta đã từng nói với con rồi, Tử Y là một cô gái tốt.
Nếu như để mất con bé, con nhất định sẽ hối hận suốt cả đời hay sao?
Hắn vò rối mái tóc dày, từ trước đến giờ hắn chưa từng có cái cảm giác điên cuồng như vậy
Hắn luôn miệng mắng chửi người khác, luôn xem thường và chà đạp cô.
Nhưng đến giờ phút này, đột nhiên hắn lại cảm thấy lo sợ đến như vậy.
Thì ra cô rất quan trọng đối với hắn.
- Tử Y...Tử Y, em đâu rồi? Em rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Xin em đừng rời xa tôi.
Chẳng lẽ hắn đã sai thật rồi sao?
Lúc này vệ sĩ mới hớt hải chạy vào, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng này của hắn, liền có đôi chút sợ sệt.
- Cô ấy đâu? Vợ tôi đâu?
- Chúng tôi...!chúng tôi đã theo lệnh anh đuổi theo cô ấy nhưng đến đường cao tốc, chiếc xe kia mất thắng.
Kết quả...!
- Kết quả như thế nào?
- Kết quả chiếc xe chở thiếu phu nhân mất thắng, đâm đầu vào dải phân cách sau đó nổ tung.
Hắn nghe đến sau đó cơn cuồng giận bộc phát, mạnh tay đẩy ngã mọi thứ xung quanh.
Tất cả đều đã đổ nát dưới chân hắn.
Tất cả đều là do hắn.
Nếu như hắn không cho người đuổi theo, cô đã không phải chết.
Nếu như ngay từ đầu hắn chịu buông tha cho cô, có lẽ kết cục cũng sẽ không đến mức như này.
- Tống Dịch, con bé chết rồi đó.
Mày đã hài lòng chưa?
Trong bóng đêm chỉ còn lại mình hắn thôi, không còn ai cả.
Hắn đau đớn ngồi phịch xuống sàn nhà, dựa lưng vào chân giường, giờ phút này đột nhiên hắn lại muốn nhìn thấy cô.
Rất muốn được nghe cô gọi một tiếng "chú ơi" nhưng có phải là đã quá muộn rồi không?
Cô mắng hắn tham lam, mắng hắn ích kỷ, mắng hắn lòng lang dạ sói nhưng giờ đây cô đã chẳng thể tiếp tục mắng hắn nữa rồi.
Trong căn phòng trống trải chưa từng có, xung quanh là bốn bức tường màu xanh nhạt.
Trong căn phòng này, đâu đâu cũng là hình bóng của cô, đâu đâu cũng có mùi hương của cô nhưng hắn tìm mãi, lại chẳng thấy cô.
Tống Dịch ngửa đầu, cảm giác mất mát một lần nữa tràn tới, đau khổ chưa từng thấy.
Người như hắn, có mất đi rồi mới biết trân trọng.
Người như hắn xứng đáng cô độc đến già..