Ngọc Phương mỉm cười:
-Sát thủ thì là sát thủ, hà cớ gì thêm chữ "chuyên nghiệp" vào làm chi cho em khó hiểu.
Phục Thăng đanh giọng:
-Sát thủ chuyên nghiệp là những kẻ nhận tiền để giết người và họ không biết làm gì khác ngoài việc giết người.
Ngọc Phương cười lớn:
-Theo như cách anh nói thì em không phải sát thủ chuyên nghiệp đâu.
-Thật sao? - Gương mặt của Phục Thăng giãn ra.
Ngọc Phương gật đầu:
-Thật mà, ngoài chém giết ra em nấu ăn cũng khá giỏi, vả lại em giết người theo mệnh lệnh, chứ chưa bao giờ vì tiền.
Phục Thăng sa sầm nét mặt, tia hi vọng cuối cùng tan biến mất theo cái gật đầu của cô.
Anh lặng thinh, lấy thìa đưa cho cô rồi hỏi:
-Ai đã sai khiến em?
-Nghĩa phụ của em, Trương Phúc Loan, người muốn em giết ai thì em sẽ hạ sát kẻ đó.
Phục Thăng bối rối:
-Trương Phúc Loan, cái tên này nghe quen lắm.
-Ngày nay người ta gọi ông là quyền thần Trương Phúc Loan, kẻ đã phá hoại gần như toàn bộ rường cột của Đàng Trong.
Người khiến cho Đàng Trong bị Chúa Trịnh thâu tóm.
- Ngọc Phương mỉm cười.
-Vô lý, chuyện đó đã hơn 400 năm trước....!- Phục Thăng nhăn mày nhíu mặt.
Ngọc Phương khẽ đáp:
-Khi nãy anh mới nói dù phản khoa học gì đó, nhưng xâu chuỗi mọi chuyện lại rất hợp lý mà.
Sao bây giờ lại nói vô lý?
Phục Thăng bần thần cả người, anh im lặng một lúc rồi cất tiếng:
-Ăn kem đi, coi chừng chảy hết đó.
Ngọc Phương nhẹ nhàng cầm thìa xúc từng miếng kem cho vào miệng.
Vị kem lành lạnh, tan chảy nơi đầu lưỡi của cô.
Mỗi cục kem, mỗi màu là một vị khác nhau.
Như màu vàng có mùi sầu riêng, màu cam có vị của trái mít, màu tím mang hương vị của khoai môn.
Lần đầu được ăn món kem trong truyền thuyết, thứ mà chỉ có các hoàng đế Trung Hoa hoặc giới quý tộc của Phú Lang Sa mới được nếm.
Ngọc Phương cảm thấy trên trần đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Như chuyện cô từ quá khứ trôi dạt đến hiện đại chẳng hạn...
-Em đến được đây bằng cách nào ?
Tiếng của Phục Thăng cất lên, cắt đôi dòng suy nghĩ của cô.
-Khi nãy anh có nói thấy bóng em giữa ánh chớp của sấm sét.
Tối hôm đó em bị một tia sét đánh trúng lúc ngoi đầu lên thở ở giữa sông.
-Em bị người ta truy đuổi, khi nhảy xuống sông để tẩu thoát thì bị sét đánh, đúng không? - Phục Thăng hỏi.
Ngọc Phương bắt chước anh, giơ ngón tay cái lên:
-Anh thông minh ghê, chính xác là vậy.
Nhìn nụ cười và nét mặt ngây thơ của cô, đúng là không liên quan gì đến chuyện giết người và chạy trốn này.
Phục Thăng thở khì một tiếng rồi nói:
-Chuyện rõ mồn một, đâu ai ban đêm lại nhảy xuống sông cùng với một mũi tên trên người chứ.
Mà em giết được người đó hay chưa?
Ngọc Phương cụp mắt, giọng buồn bã:
-Anh biết không, em là một trong mười người đứng đầu của tổ chức Âm Binh do nghĩa phụ tạo ra.
Một khi em ra tay, chưa có ai toàn mạng bao giờ.
-Em giết người đó rồi?
Ngọc Phương buông chiếc thìa kem xuống, khẽ gật đầu, đôi mắt ngấn lệ.
Phục Thăng hỏi dò:
-Em hối hận vì đã giết người sao?
Cô bé mỉm cười, nhìn anh đáp:
-Em bắt đầu giết người từ năm mới lên sáu, anh nghĩ em hối hận vì giết một người nào đó à?
-Sáu tuổi, sao có thể như thế được, ở tuổi đó em chỉ là một đứa trẻ....
Ngọc Phương lắc đầu:
-Khi nào muốn, em sẽ kể cho anh nghe.
Anh chàng mà em hạ sát khi đó là một người rất đặc biệt.
Kỳ lạ thay, khi nghe cô nói về anh chàng bị giết kia, Phục Thăng cảm thấy hình như ....!mình có chút ghen tuông.
Anh ra vẻ hờ hững hỏi:
-Anh ta đặc biệt như thế nào mà lại làm tâm trạng em phức tạp như vậy, đẹp trai lắm hả?
Ngọc Phương nghe hỏi không nhịn được cười, cô che miệng cười khúc khích:
-Hóa ra là anh ghen?
-Không hề, ghen tuông cái gì với một người đã bị em giết chứ.
- Phục Thăng gân cổ cãi.
-Có ai đời đi giết người mà còn để ý mục tiêu đẹp xấu ra sao đâu.
-Vậy em nói anh ta đặc biệt như thế nào?
Ngọc Phương thở dài đáp:
-Anh ta có khí chất của một đại trượng phu, xem cái chết nhẹ tợ lông hồng.
Em chưa từng thấy ai không sợ chết như anh ta.
Phục Thăng nghe cô nói thì lặng thinh, lấy thìa múc kem ăn.
Gió thổi lồng lộng từ mặt sông vào, cộng với cái lạnh của kem làm Phục Thăng rùng mình ớn lạnh.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Anh có sợ em không?
-Một chút cũng không.
- Phục Thăng nhìn thẳng vào mắt cô trả lời.
-Người đó cũng không sợ em một chút nào, ai gặp Âm Binh Đệ Nhất Quỷ - Diêm Vương Thủ - Trương Ngọc Phương này đều rúm ró cả chân tay.
Duy nhất chắc có người đó và anh là không hề sợ em.
-Em là bạn gái của anh, dù em có là cô hồn dã quỷ anh cũng không sợ hãi chút nào.
- Phục Thăng nghiêm túc nói - Mà khoan, em đứng hàng đầu trong cái tổ chức đó sao?
Ngọc Phương cười lớn:
-Ừ, đệ nhất sát thủ của nghĩa phụ mà.
-Vậy còn cái tên "Diêm Vương Thủ" là sao?
-Diêm Vương bắt ai thì người đó phải chết, không cách nào thoát được.
Mà bắt thì phải dùng tay, em chính là cánh tay của Diêm Vương.
Cho nên mọi người trong Âm Binh gọi em là Diêm Vương Thủ.
Phục Thăng hỏi:
-Cái tên đó anh chưa hề nghe trong sử sách nhắc đến?
-Nếu để người ngoài biết được thì còn gì gọi là tổ chức bí mật chứ? - Ngọc Phương vừa ăn kem vừa đáp.
-Từ lúc đến đây, em có giết ai nữa không?
-Lại tra khảo.
- Ngọc Phương lườm Phục Thăng rồi nói tiếp - Em khai thật, em chưa giết ai kể từ lúc được anh cứu cho đến nay.
Hài lòng chưa anh cảnh sát Đặng Phục Thăng.
Phục Thăng đặt thìa kem xuống, xoa xoa tay đáp:
-Án mưu sát kia đã 400 năm trước, quá thời hạn truy tố nên anh không tính.
Nhưng nếu em phạm pháp ở hiện tại này, để anh biết được, anh sẽ bắt em.
Ngọc Phương thản nhiên vừa mút những miếng kem còn sót lại trên thìa vừa nói:
-Vậy thì em sẽ không để cho anh biết là được.
-Em ...em...!nếu đã đến đây thì xem như ông trời cho em một cơ hội để làm người tốt.
Em phải trân trọng cơ hội này, sống hạnh phúc như một người bình thường.
Đừng tính đến mấy chuyện kinh khủng đó nữa.
- Phục Thăng tức giận nói.
-Rồi, biết rồi, bổn cô nương sẽ hoàn lương.
Cảnh sát đại nhân nói nhiều nghe nhức đầu quá.
Ngọc Phương khẽ cười, vét hết kem trên đĩa ăn sạch.
Xong xuôi, cô nàng lấy khăn lau miệng rồi nói:
-Mình về thôi, em thấy anh mệt và buồn ngủ rồi.
Phục Thăng gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài thanh toán tiền.Đi được vài bước, anh nghe Ngọc Phương nói:
-Đẹp trai lắm.
-Anh không hiểu, ý em đang nói ai? - Phục Thăng đứng lại, quay đầu lại nhìn cô.
-Em trả lời câu hỏi của anh khi nãy đó.
Phục Thăng gật đầu bước tiếp, tiếng của Ngọc Phương lại cất lên từ phía sau:
-Anh và anh ta giống nhau như hai giọt nước, nhưng anh có nụ cười dễ thương hơn nhiều.
Phục Thăng mỉm cười, bước nhanh ra quầy tính tiền.