Nghiêm Tiểu Đao không hối hận vì hôm nay đến thay Lăng Hà.
Hắn đến là đúng, hắn tuyệt đối sẽ không để Lăng Hà rơi vào hoàn cảnh này.
Bộ phim chiếu trên màn hình, chính là ba ngày ba đêm giờ mà Cổ Diệu Đình dùng để đe dọa họ lúc trước.
Nghiêm Tiểu Đao bất giác lùi lại một bước, thật sự không thích ứng được với tình cảnh này, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người bình thường, cho rằng nhân gian vẫn sót lại còn chút thiện niệm và lương tri.
Hắn đã hiểu tiền căn hậu quả, hiểu ngọn nguồn quá khứ đau khổ của Lăng Hà.
Những kẻ này là ma quỷ.
Ma quỷ tồn tại để phá hủy những gì ấm áp nhất, tốt đẹp nhất trên thế gian, tàn nhẫn chà đạp, phá nát, hủy diệt một điều hoàn mỹ, tuyệt đẹp như ngọc quý.
Chúng làm vậy vỏn vẹn chỉ để thỏa mãn ham muốn vô biên vô hạn không cách nào kìm nén, thỏa mãn khoái cảm ngược ngạo và chót vót chiễm chệ của chúa tể, để tìm kiếm sự vui thích và hoan hỉ nhất thời.
Khung cảnh như quỷ ma cuồng múa khiến người ta sụp đổ, Nghiêm Tiểu Đao không thể tiếp tục nhìn, tức nước vỡ bờ, “Tắt TV đi.”
Cổ Diệu Đình cười khẩy, “Ô, mới thế đã không chịu nổi rồi hả Nghiêm Tiêu?”
“Trong đó có người yêu bé bỏng của mày mà, trông nó sợ hãi lắm, bất lực lắm, mày không muốn xem thêm vài lần hay sao?!” Cổ Diệu Đình ngửa mặt cười nhạo.
Đúng vậy, trong đoạn video có một đứa trẻ.
Cổ họng Nghiêm Tiểu Đao nghẹn ngào, hào quang nơi đáy mắt vỡ vụn, đầu óc trống rỗng.
Đứa nhỏ mảnh mai rúc trong góc tường, thân thể và khuôn mặt tái nhợt gần như hòa làm một với vách tường nhạt màu, không nhìn kỹ còn dễ dàng bỏ sót.
Hắn nhìn thấy một cơ thể lõa lồ với làn da xù xì thô ráp như vỏ cây đung đưa trên màn hình, có lẽ tuổi không còn trẻ, ngày thường đeo kính mặc vest, cũng là hình tượng quân tử đức cao vọng trọng, lúc này lại chẳng khác gì loài bò sát máu lạnh ác độc nhất.
Người nọ bò xuống giường, cơ thể chuyển động, lắc lư vật màu đỏ dưới háng, bước về phía đứa trẻ… Hình như bọn chúng đang nói gì đó, liên tục cười nhạo pha trò, rõ ràng còn thò tay vuốt ve khuôn mặt đứa trẻ, thậm chí dùng thứ xấu xí mềm oặt nọ quật vào mặt đứa trẻ…
Đây được xem là một phương thức giáo dục trẻ em trong giới, bồi dưỡng dạy dỗ “thú cưng” từ nhỏ, bắt buộc họ phải cùng xem, cùng chứng kiến, bức ép họ phải tự thỏa mãn và học cách giao hợp bằng miệng, đợi nuôi lớn tới thời điểm có thể ăn, nhân cách của những thiếu niên này cũng đã được rèn giũa thành hèn mọn, khát khao được cưng chiều từ trong tâm lý, tinh thần bị nghiền ép thành món đồ chơi, những thiếu niên này bị cầm tù trong bối cảnh Stockholm thâm căn cố đế, cuối cùng gạt bỏ danh dự một cách triệt để, cam tâm tình nguyện nằm rạp dưới chân quan lại quyền quý, trở thành thú cưng riêng của quan lại quyền quý… Mạch Doãn Lương và Lư Dịch Luân chính là sản phẩm của trò chơi nuôi dưỡng suốt mười lăm năm này.
Nghiêm Tiểu Đao đột nhiên cảm thấy lồng ngực quặn lên, muốn ói mửa.
Thì ra nguồn căn của bệnh nôn mửa thần kinh chính là đây, là do ý thức không thể khống chế.
Hiển nhiên hắn nhận ra đứa bé trai xinh đẹp trong video là ai, cổ họng hắn co giật, không ngừng nôn khan.
Chỉ xem một đoạn video xưa cũ, không phải tận mắt chứng kiến, mà tinh thần hắn đã vụn vỡ, khổ sở.
Trong tiếng cười sặc sụa càn rỡ của Cổ Diệu Đình, Nghiêm Tiểu Đao thình lình vung đao, một thanh đao cắm thẳng vào chính giữa màn hình!
Màn hình vỡ vụn, phát ra những tiếng “lách tách”, hình ảnh độc ác cuối cùng mới ngưng bặt.
Đây chính là cuộc chiến giữa ranh giới thừa nhận của tâm lý và tinh thần, đã không còn liên quan tới giá trị vũ lực của đôi bên.
Ở điểm này, tâm trí Cổ Diệu Đình quả thật hùng mạnh, không thể địch nổi.
Cổ Diệu Đình ngả ngớn trên sô pha, cười nói, “Nghiêm Tiêu này, tao vốn định chính miệng nói cho cậu Tiểu Lăng, bây giờ nói cho mày cũng chẳng sao nhỉ, mày về kể lại cho nó, để nó biết mẹ nó chết thế nào.”
Tính theo thời gian, khi đó Cổ Diệu Đình vẫn là Trương Đình Cường, không liên quan tới cái chết của cha mẹ Lăng Hà, những nội tình này chỉ là chuyện bên lề, là gia vị nghe ngóng tích góp aqua nhiều năm mà thôi.
“Ba mạng người nhà nó, khi ấy tình cờ đến Yên thành cũng tức là tự tìm đường chết, tự chui vào bẫy.
Hai cha con, hai tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời như thế, tất nhiên sẽ bị người ta nhắm đến, đặt chân tới đây là xác định chạy không thoát! Quả thật ả đàn bà kia mắc bệnh nặng, lúc đó trở bệnh phải nhập viện, chính là bệnh viện tốt nhất Yên thành.” Khuôn mặt màu đồng thiếc của Cổ Diệu Đình loang loáng ánh sáng lạnh lẽo, chẳng buồn kiêng nể vạch trần sự thật tàn khốc nhất, “Tiếc thay, vào bệnh viện đồng nghĩa với rơi vào tay ác quỷ, đáng lẽ cô ả có thể sống thêm vài năm, nhưng ả không thể sống tiếp được, ả bị người ta cố tình giết chết.
Chữa lành bệnh nan y thì rất khó, nhưng để một người chết vì bệnh nan y lại quá dễ dàng! Chỉ cần dùng chút thủ thuật với thuốc tiêm, giảm bớt hoặc tăng thêm liều lượng nào đó, ả đàn bà đáng thương chẳng mấy chốc bỏ mạng trong bệnh viện đúng theo dự tính.”
Nghiêm Tiểu Đao run rẩy cả người, nói không thành tiếng, “Tại sao nhất định phải, tàn nhẫn như, như thế, xem mạng người như cỏ rác.”
“Tại thằng người yêu bé bỏng của mày chứ sao, tại vì Lăng Hà, vì nó quyến rũ quá! Có người muốn chiếm đoạt cha nó, muốn có được chú cá nhỏ tuyệt sắc mười lăm năm sau, nên mới quyết tìm cách nuôi nhốt hai cha con nó.
Sự tồn tại của đàn bà quá rườm rà, tình cờ bệnh cũng không nhẹ, thôi thì cứ cho ả sảng khoái mà chết, đỡ bị ốm đau tra tấn, chẳng bị giày vò gì, hoàn toàn không hay biết sự thật, đối với ả cũng là kết cục tốt!”
Kết cục tốt.
Chỉ trong một đêm, Lăng Hà mất đi tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, bị kéo xuống Địa Ngục.
Biểu cảm trên mặt Nghiêm Tiểu Đao ngưng tụ thành buồn thương sâu nặng, “Tại sao hôm nay anh cho tôi biết chuyện này, nói trắng ra như thế? Một khi tội ác tày trời đáng căm phẫn này sáng tỏ, người khởi xướng sẽ không thể biện minh.”
Cổ Diệu Đình càn rỡ cười đáp, “Sao không được kể? Việc đếch gì bố mày phải giấu giếm cho lũ cặn bã đó!”
Rõ ràng Cổ Diệu Đình vừa dựa dẫm vào cái giới này, lại vừa không ngừng phá hủy nó.
Nghiêm Tiểu Đao không lý giải được sự mâu thuẫn của gã, “Rõ ràng anh biết tội ác của những kẻ đó, cũng biết cái giới nọ dơ bẩn thế nào, tại sao còn bước vào? Tại sao phải làm bạn với lũ quỷ dữ?!”
“Quỷ dữ? Ha ha ha ha…” Cổ Diệu Đình phá lên cười, chẳng hề kiêng nể nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao, lớn tiếng nói, “Bởi vì lũ quỷ dữ đó chễm chệ trên cao, bọn chúng là chúa tể, sống trong cái thời này, tao với mày việc đếch phải vờ vịt thanh cao! Lũ quỷ dữ đó có quyền thế và tài phú mà bọn cù bơ cù bất như chúng ta không thể tưởng tượng nổi, không thể với tới nổi, tại sao bố mày không được dựa dẫm vào chúng, lợi dụng chúng, tại sao tao không được làm bạn với chúng?”
“Chỉ khi làm bạn với quỷ dữ, tao mới dần dần trèo lên được, chờ một ngày đạp lên đầu chúng nó được, đùa bỡn lũ đàn bà của đám quan lại thối nát đó được.
Tao đt chúng nó, thịt chúng nó, nhìn lũ ngu xuẩn áo mũ chỉnh tề đạo mạo nghiêm trang si mê bợ đỡ con cc trời ban của tao, tao dùng cơ thể tao đùa bỡn chúng nó, thỏa mãn lũ ngu xuẩn đó…”
“Vương tôn quý tộc, có gì hơn chúng ta? Bố mày cũng được ngồi lên vị trí này đấy thôi ha ha ha ha…”
“…”
Sự thật kỳ lạ tới mức này, thật không thể tưởng tượng.
Điều này tựa như trò đùa tục tĩu hoang đường nhất, tràn trề nhục dục, dâm đãng ly kỳ.
Một gã hèn mọn như Cổ Diệu Đình, tính tình cục súc giang hồ, là sát nhân hai tay dính máu, chẳng những không bị đưa ra pháp luật, ngược lại còn dựa vào cây gậy và bản chất song tính bẩm sinh, thành công trèo cao, hòa nhập vào giới thượng lưu.
Tuy nhiên Cổ Diệu Đình tính tình ngang ngược, lòng dạ ác độc, tinh lực có thừa, vì bị nuôi nhốt nên cũng không ngừng gây sóng gió, dùng năng lượng dư thừa của bản thân để cắn lại cái giới này.
Gã chính là Grigori Yefimovich Rasputin chuyển thế, từ đầu tới cuối luôn đùa bỡn người xung quanh, ngang nhiên làm bẽ mặt giới thượng lưu nhục dục ê chề, khiến các phu nhân quý nhân quỳ liếm cơ thể cường tráng của gã, không khỏi tự vạch trần nội tâm xấu xí bên dưới lớp áo quần nhung lụa chỉn chu.
(Chi tiết xem ở đây)
Nghiêm Tiểu Đao tức nước vỡ bờ, hỏi luôn nghi vấn cuối cùng, “Chính anh ra lệnh cho Quách Triệu Bân sát hại sĩ quan Lục Hạo Thành phải không?”
Cổ Diệu Đình dang tay, sảng khoái thừa nhận, “Tao cũng chẳng còn cách nào.
Tao và sĩ quan Lục không thù không oán, tự nó lỗ mãng xông vào, nó nhìn thấy hai bản mặt đáng lẽ phải bị giấu kín của lão quỷ già và thằng quỷ trẻ nhà họ Triệu! Lúc đó chơi đang phê, tự nhiên bị bắt gặp, chỉ còn cách diệt khẩu thôi chứ sao!”
“Được, tôi hiểu rồi.” Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, “Đình gia, tôi không còn gì để hỏi nữa, cảnh sát đã bao vây nơi này, anh ra ngoài buông vũ khí đầu hàng đi.”
Cổ Diệu Đình cười, “Tao đầu hàng?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp lễ bằng một nụ cười khẩy đầy khinh miệt, “Anh có đầu hàng hay không cũng thế, đứng trước pháp luật, anh vẫn sẽ chịu tội tử hình.”
Vài gã côn đồ đứng sau Cổ Diệu Đình lục tục giơ vũ khí, Nghiêm Tiểu Đao khinh thường nói, “Những người đằng sau đừng chó cùng rứt giậu, tỉnh táo chút đi.
Tội tử hình chỉ một mình Đình gia chịu, nhưng nếu các anh làm tôi bị thương, tội sẽ chia đều cho cả các anh! Đằng nào hôm nay cũng không chạy thoát, việc gì phải chôn cùng người khác, tự tìm đường sống chẳng tốt hơn sao?”
Đám côn đồ thấy Nghiêm Tiểu Đao nói vậy thì cũng đã hiểu tình thế trước mắt, ai muốn liều mạng chôn cùng cái ngữ này?
Lúc này Cổ Diệu Đình đứng dậy khỏi sô pha, giơ tay xé toạc sơ-mi và áo ba lỗ của mình, tự lột trần nửa thân trên, phơi bày lồng ngực cường tráng!
Gã này thật sự có cơ thể tràn trề sức mạnh và bản lĩnh của giống đực, nếu đặt ở thời cổ đại, hiển nhiên sẽ là một vị thiên tướng thân cao chín thước bễ nghễ hùng hồn.
Tiếc rằng gã sinh vào thời hiện đại, không chọn con đường đúng đắn xán lạn, lại bán cơ thể và linh hồn cho ma quỷ, tự chọn con đường thông đồng làm bậy cùng ma quỷ, thật sự không thuốc nào cứu được.
Đây là trận quyết đấu một chọi một cuối cùng, thuộc về ân oán riêng của Nghiêm Tiểu Đao và Cổ Diệu Đình.
Hắn chiến đấu vì sĩ quan Lục, vì Lăng Hà, cũng vì rất nhiều người khác.
Con đường phía trước quá nhiều gian thần tặc tử, hiển nhiên đào được kẻ nào khỏi vũng bùn tăm tối thì phải diệt ngay kẻ đó.
Cơ thể hai người xẹt qua xẹt lại giữa trận giao tranh khốc liệt, chỉ để lại ánh sáng lóe lên và bóng đen lướt qua tròng mắt, khí thế trong trận đấu một mất một còn cực kỳ mãnh liệt, thân thể không ngừng tóe máu! Đám người còn lại bị khí thế tàn bạo đẩy lùi, vội vàng thối lui vào bốn góc tường, không dám lộn xộn xen ngang, đành phải chờ xem cuối cùng ai thắng ai bại.
Cổ Diệu Đình cầm một mũi khoan bằng thép, sức lực cuồng bạo khiến người ta sợ hãi, phía ngoài cánh tay Nghiêm Tiểu Đao đã bị cào tóe máu.
Chiếc sô pha bị hai người hất đổ, lộn một vòng trong không trung rồi nặng nề nện xuống đất, trái bom thô sơ gắn sau ghế lộ ra.
Những chiếc bình thủy tinh nọ không chứa nhiên liệu bình thường, mà dùng để đốt rất nhiều điếu thuốc, tạo thành một quả “bom” nicotine với nồng độ cực cao! Quả nhiên Đình gia đã kịp chuẩn bị sẵn, âm mưu hạ độc thủ ám hại Lăng Hà.
Mớ tóc đuôi ngựa sau gáy Cổ Diệu Đình bị Nghiêm Tiểu Đao đánh tan, mái tóc lập tức bung ra, khiến cho khuôn mặt gã càng thêm điên cuồng dữ tợn.
Cổ và bả vai Nghiêm Tiểu Đao đều ứa máu, áo ba lỗ đen và trên quần đã có vài vết rách.
Hắn thình lình vận sức đập vào bả vai Cổ Diệu Đình, tiện đà đạp vào ngực gã.
Lồng ngực Cổ Diệu Đình cường tráng rắn chắc, không hề tổn thương trước quyền đấm cước đá, chỉ khẽ lùi lại vài bước rồi lập tức xông lên tái chiến.
Nghiêm Tiểu Đao không muốn dây dưa, đã nhắm được vị trí, tận dụng thời cơ đối thủ loạng choạng, hắn đạp vào bả vai gã, nhảy lên trần nhà!
Vị trí này chính là cửa ống khói mà khi nãy hắn dùng để đột nhập vào.
Tay hắn chạm tới vũ khí giấu trong ống khói, lúc nhảy xuống khỏi trần nhà, trong tay hắn lóe lên ánh sáng sắc ngọt khiến đối thủ không kịp đề phòng!
Đây chính là thanh mã tấu lưỡi rộng mà Lăng Hà vừa trả lại cho hắn mấy hôm trước.
Mũi đao phản chiếu ánh mặt trời lóa mắt, lao vút như bóng câu qua cửa sổ, tốc độ như chớp giật, Nghiêm Tiểu Đao cầm đao xông lên, vung một đường giữa sắc máu đỏ lòm…
Thanh mã tấu lưỡi rộng lóe sáng trong con ngươi, mãnh liệt, không thể chống đỡ.
Máu tươi phun ra, bắn đứt mạng nhện, phun lên trần nhà và vách tường xung quanh, văng lên mặt lũ quỷ lớn quỷ nhỏ, văng cả lên trán và ngực Nghiêm Tiểu Đao.
Hắn không chém vào chỗ hiểm, chỉ chặt đứt nửa bàn tay phải của đối thủ.
Cánh cổng nhà xưởng khóa trái bị húc mở, đội cảnh sát đột kích xông vào, tước vũ khí của tất cả những người có mặt.
Đội đột kích ùn ùn kéo tới, khống chế Cổ Diệu Đình đã bị thương, bắt giữ gã đầu sỏ ngay tại trận.
Cổ Diệu Đình bị vài người ấn xuống đất, vẫn ngông cuồng phản kháng, khí thế hung hãn, nửa thân trên trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh kinh hồn…
Đám lâu la cấp tốc quẳng vũ khí, ngồi xổm trong góc tường giơ tay đầu hàng, không hề có ý định liều lĩnh chó cùng rứt giậu, kẻ nào phản kháng kẻ đó phải chết.
Nghiêm Tiểu Đao ném mã tấu xuống đất, hai tay buông thõng, ngửa mặt lên trời, nhắm chặt mắt, nói với Tiết Khiêm vừa xông vào, “Đội trưởng Tiết, tôi cũng đầu thú.”
Tiết Khiêm bước tới, một tay kéo Nghiêm Tiểu Đao đến sát tường, rời khỏi hiện trường hỗn loạn để tránh ngộ thương.
Nghiêm Tiểu Đao sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt ngơ ngẩn, trên người bê bết máu, chẳng rõ là máu của ai.
Tiết Khiêm vội vã còng tay Nghiêm Tiểu Đao sau lưng, đánh mắt hạ lệnh cho hai đội viên, “Đưa người này lên xe cứu thương chữa trị, đừng để anh ta bỏ chạy, cũng đừng để anh ta bị thương nữa.”
…
Vài chiếc xe cứu thương đã đợi sẵn tại hiện trường.
Nghiêm Tiểu Đao tựa vào thành xe, được nhân viên y tế kiểm tra và băng bó.
Máu trên người hắn chủ yếu đều phun ra từ Cổ Diệu Đình, bản thân hắn chỉ bị thương ngoài da.
Thế giới bên ngoài rực rỡ ánh nắng, mặt đường bị ánh nắng thiêu đốt thành một màu trắng xóa nóng rực, càng khiến hắn thêm phần choáng váng mơ hồ.
Dường như hắn vừa thoát khỏi một thế giới tàn khốc.
Cả thể xác lẫn tinh thần cùng bị giày vò, tâm trí chết lặng, không muốn hồi tưởng lại bất cứ điều gì vừa được nghe kể và chứng kiến.
Một bóng người quen thuộc từ xa hướng về phía hắn, bước chân hối hả, phút chốc đã tìm được chiếc xe cứu thương hắn đang ngồi, vội vàng nhảy vào trong.
Nửa tiếng, không hề chênh lệch với khoảng thời gian Nghiêm Tiểu Đao tính toán lúc trước, Lăng Hà tìm được hắn đúng theo dự đoán.
Nét mặt Lăng Hà nghiêm nghị, sau gáy còn một mảng bầm tím, lo lắng nhìn máu dính khắp người hắn.
Lăng Hà khom lưng nửa quỳ trong xe cứu thương, tư thế nằm rạp như chú mèo lớn, vuốt ve khuôn mặt hắn, nhìn hắn, “Cổ Diệu Đình nói gì với anh?”
Nghiêm Tiểu Đao không đáp.
Lăng Hà thậm chí còn chẳng quan tâm Đình gia bị đưa lên xe cứu thương bên cạnh còn sống hay đã chết, mất máu mấy trăm hay mấy ngàn mililit, chuyện đó đã không còn quan hệ gì với y, y khẩn thiết nhìn Tiểu Đao, chỉ muốn hỏi một điều, “Gã nói gì với anh?… Rốt cuộc mẹ tôi qua đời như thế nào?”
Không có chiếc vòng tay nghe lén, Lăng Hà gần như phát điên, chỉ muốn nghe một lời nói thật.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao một lần nữa ngưng đọng, hắn khẽ đáp, “Mẹ em qua đời vì bệnh di truyền, bệnh nan y, không cứu được.”
Cả hai cùng rơi vào nghẹn ngào và trầm lặng khó lòng chống chọi, cùng thấu hiểu lẫn nhau.
“Anh không nói cho tôi, anh không nói thật.” Lăng Hà ảm đạm và thất lạc.
“Anh xin lỗi, Tiểu Hà.” Đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao chợt ướt át.
“Tiểu Đao.” Lăng Hà cũng rất khổ sở.
Người thông minh tột đỉnh, sao có thể không đoán ra sự thật?
“Anh xin lỗi.” Hốc mắt Nghiêm Tiểu Đao tê buốt, không cách nào khống chế hay giấu giếm, chất lỏng trong mắt cứ thế tràn mi!
Nửa đời Nghiêm Tiểu Đao chưa bao giờ rơi lệ, không biết nước mắt là thứ gì.
Hai người cha dượng qua đời còn không khóc, cha nuôi nhảy xuống biển cũng không khóc, chứng kiến nhân tình ấm lạnh trên thế gian, hôm nay hắn lại vì Lăng Hà mà rơi lệ, quả nhiên khi tình cảm đậm sâu đến mức nào đó, con người ta mới nếm trải cảm giác đau đớn xót xa vì một người, trái tim gần như tan vỡ.
Khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy hổ thẹn và tự trách, trách mình yêu Lăng Hà vẫn chưa đủ sâu, chưa đủ săn sóc, chưa đủ dịu dàng che chở, đời này kiếp này, vĩnh viễn không bao giờ đủ.
Hắn muốn dang tay ôm lấy đầu Lăng Hà, thử nhúc nhích mới biết hai tay mình đang bị còng sau lưng.
Hắn lập tức được Lăng Hà ôm vào lòng.
Lăng Hà chậm rãi siết chặt hai cánh tay, vạn phần đau đớn, quý trọng ôm lấy người đàn ông bị thương trước mặt, lặng lẽ an ủi, hôn lên những giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt Tiểu Đao… Trong lòng y hiểu rõ, Tiểu Đao cũng là vì y.
Năm châu bốn biển, thiên thu ngàn đời, thế gian chỉ có một Nghiêm Tiểu Đao.