Ngược Dòng Vung Đao

chương 31: bạch hổ tiết đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chủ tịch Giản tìm hắn uống trà, đối với Giản Minh Huân đức cao vọng trọng, chủ tịch tập đoàn “Giản Ước”, Nghiêm Tiểu Đao vẫn phải nể mặt, bởi vậy rời khỏi chỗ đi theo.

Trước khi đi còn không quên gọi cho Phong Phong và Khoan Tử bên ngoài, dặn hai người vào nhập tiệc, chăm sóc ngài Lăng thật tốt.

Vị quản lý nọ dẫn hắn đi lòng vòng, xuyên qua vài gian phòng ốc trong mê cung Quảng Trường Đỏ, đưa hắn tới trước một phòng họp có lớp cửa bằng gỗ hoàng dương rất dày.

Nghiêm Tiểu Đao thoáng kinh ngạc, chủ tịch Giản không ra mặt tiếp đón khách khứa mà chỉ gặp riêng hắn? Công ty giải trí tổ chức các buổi biểu diễn thông thường, Giản Minh Huân không việc gì phải tự làm, cũng không cần phải xuất hiện chứ nhỉ?

Quản lý dẫn hắn tiến vào phòng họp lớn đèn đuốc sáng choang huy hoàng khí phái, Nghiêm Tiểu Đao ngước mắt trông thấy một mảng đỏ, khung ảnh thủy tinh hình bầu dục trên tường phản chiếu khuôn mặt từng trải và xinh đẹp của một phụ nữ, thân hình thướt tha quay lưng về phía hắn, đang soi gương thoa son.

“… Triệu tổng? Xin lỗi, tôi nhầm phòng.” Nghiêm Tiểu Đao thầm rùng mình, vẫn chưa quay gót nhưng tay phải đã vòng ra sau bắt lấy tay nắm cửa, phản ứng rất nhanh.

Hắn chỉ vặn được một tiếng “rắc” do ổ khóa kim loại kẹt cứng, cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.

Rõ ràng hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân dáo dác, người nọ đã lặng lẽ bỏ chạy.

Triệu Khởi Phượng quay lại, thỏi son vẫn nằm giữa các ngón tay, đôi môi chuyên nghiệp mấp máy đầy duyên dáng và quyến rũ, kinh ngạc nhìn hắn, “Ô kìa Nghiêm tổng, đêm khuya thanh vắng, sao lại là anh?”

“Xin lỗi Triệu tổng, phiền chị gọi nhân viên mở cửa giúp tôi.” Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc, một tay đặt trên khuy áo vest.

Kinh nghiệm giang hồ phong phú đến mức này, vừa bước vào đã hiểu đây là chiêu lạc nhầm hang hổ cái, hôm nay hắn sơ ý, không ngờ còn tiết mục này?! (Cụm từ gốc là Bạch Hổ tiết đường – xuất phát từ “Thủy Hử”, thường dùng để chỉ việc bị người khác bày mưu hãm hại)

Triệu Khởi Phượng từ lời lẽ tới dáng đi đều giữ vẻ đoan trang quý phái, thân phận của chị ta tất nhiên phải khác lũ đê tiện diêm dúa bên ngoài, không đến mức đói bụng ăn bừa, chị ta không cần phải thế.

Chị ta bước tới mép bàn tròn, hai tay chống lên bàn thành tư thế đầy hiên ngang khí phách, “Nghiêm tổng này, vừa hay tổng công ty chúng tôi đang chuẩn bị mở hạng mục hợp tác Trung – Anh trên bến cảng, tôi biết Bảo Đỉnh các anh cũng có xí nghiệp hợp tác với Anh quốc, chẳng rõ Nghiêm tổng có hứng thú ngồi xuống nói chuyện không, anh thay mặt Thích lão tổng, tôi và anh cùng kiếm tiền nhé?”

“Cảm ơn Triệu tổng cất nhắc, hay là mời chủ tịch Giản tới đây cùng bàn bạc luôn.” Nghiêm Tiểu Đao mặt không biến sắc, suy ngẫm đêm nay thoát thân bằng cách nào, nếu người trước mặt không phải bà vợ hợp pháp của Giản tổng, hắn đã phá cửa bỏ đi từ lâu.

“Hạng mục này do tôi toàn quyền lên kế hoạch, chuyện làm ăn với ‘Giản Ước’ chỉ cần bàn bạc với một mình tôi, mời ngài Nghiêm ngồi.” Triệu Khởi Phượng đã thay giày cao gót, ra vẻ lơ đãng lặng lẽ cởi một chiếc giày, một bàn chân khẽ vuốt ve mắt cá chân còn lại, cẳng chân chậm rãi nhấc lên…

Triệu phu nhân chơi trò này thảnh thơi nhàn nhã, lão luyện thành thạo, không nói toạc móng heo, không thẳng thừng, không tiến không lùi, nhưng cũng không buông tha.

Nghiêm Tiểu Đao bất động kề sát cánh cửa, trong lòng thầm chửi, miệng nam mô bụng bồ dao găm, diễn xuất thượng thừa thế này, sao chưa ai phong chị ta làm ảnh hậu nhỉ?!

Dưới chân bàn trải một tấm thảm da chồn, sắc đỏ tía lộng lẫy đầy tình tự mờ ám dưới ánh đèn, ẩn ý trong đó chỉ khiến hắn ghê tởm.

Mấy phút sau khi Nghiêm Tiểu Đao bỏ đi, Lăng Hà phát hiện điểm khác thường.

Vừa nãy y mải cấu véo yêu tinh phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ ngẫm lại, nếu sếp tổng ‘Giản Ước’ đến đây thì sao phải lánh mặt không ra hàn huyên mời rượu khách khứa? Xét địa vị, Nghiêm Tiểu Đao cũng chẳng phải nhân vật đứng nhất đứng nhì tập đoàn Bảo Đỉnh, chủ tịch Giản liệu có cần bí hiểm hẹn gặp riêng hắn không?

“Tôi vào WC.” Lăng Hà nói, quay xe lăn hướng ra ngoài hội trường.

Dương Hỉ Phong và Triệu Khoan lập tức vui sướng đi theo hầu hạ y “cởi quần”, lúc này Lăng Hà mới phát giác, hai vệ sĩ này thật vướng chân vướng tay, cản trở y làm việc, lẽ nào y thực sự cần người khác chăm sóc bảo vệ? Chẳng phải chăm sóc y, thực ra Nghiêm Tiểu Đao cử hai người giám sát y.

Đèn đuốc trong phòng tiệc rất tối.

Quỷ ma hỗn loạn trước mắt Lăng Hà chỉ như ảo ảnh vung tay là tan, lúc y quay xe lăn lướt qua Du Hạo Đông thì tiện tay cầm theo chiếc điện thoại bạn gái gã vừa dùng để lên mạng, tranh thủ màn hình chưa khóa, nhanh như chớp ấn một dãy số.

Trong một buồng vệ sinh, Lăng Hà ghé môi vào điện thoại, mấp máy, “Mèo, giúp tôi đi xem sao.”

“Tôi đoán là mụ họ Triệu, cậu tìm xem Nghiêm Tiểu Đao ở phòng nào, chắc là bị quấn chân hoặc bị chuốc thuốc dựng hiện trường say rượu làm càn, lợi dụng chụp lén vài tấm ảnh gây bất lợi cho hắn.

Đúng là hôm nay hắn uống không ít.”

Bên kia, một chất giọng trung tính cực kỳ hoạt bát gọn gàng đáp lại, “Lăng tổng, thế đám người ở đây xử lý sao? Chẳng lẽ cứ để vậy?”

Lăng Hà không do dự căn dặn, “Hôm nay cứ để vậy, bảo mọi người rút đi.”

Chất giọng trong vắt trung tính rõ ràng không cam tâm, hơn nữa tính tình cũng chẳng hiền lành, ngang nhiên cướp lời phản bác, “Tôi nói nè thiếu gia, lúc gửi vé đi cũng không ngờ đêm nay đông đủ như thế, người tới đủ rồi mà thiếu gia bảo rút? Tốt xấu gì cũng phải bắt được một hai đứa rồi mới rút chứ, bắt đứa nào cũng thành cửa đột phá tuyệt hảo mà.”

Lăng Hà khinh miệt nở nụ cười, “Người tới đủ rồi thì sao, tôi mở sới mời người quen cũ ra đánh bạc hả? Rút đi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ cân nhắc lại.”

Nói tới chữ cân nhắc, trong lòng y chỉ nghĩ về chiếc Steinway lộng lẫy hoành tráng mới chuyển đến nhà, món quà bất ngờ mãi khắc sâu vào lòng y.

Y muốn đánh đàn, dạy Tiểu Đao một bản, ở lại bên Nghiêm Tiểu Đao thêm vài ngày.

Kế hoạch, âm mưu, những chuyện khác đều chẳng quan trọng bằng việc này, tạm thời gác lại, kệ đó đã.

“Về đi.” Đáy mắt Lăng Hà lóe sáng lạnh lẽo như sông băng, cay nghiệt ra lệnh cho người bên kia, “Vét Nghiêm Tiểu Đao ra ngoài, tiện thể thay tôi rạch mấy nhát lên mặt Triệu phu nhân, rắc thêm chút muối!”

Tới lúc dập máy, Lăng Hà vẫn không nhận ra mình đã quá mạnh tay, suýt thì ấn nát phím tắt nạm pha lê trên màn hình.

Ngọn lửa tà ma kìm nén trong lòng khiến y chỉ muốn tự tay xé xác Triệu Khởi Phượng.

Y xóa nhật ký cuộc gọi, ngồi xe lăn chậm rãi lướt về phòng tiệc, nhân lúc bạn gái Du sếp nhỏ cúi xuống tìm điện thoại dưới bàn, y tiện tay ném thứ đồ chơi nọ vào khe hở giữa mặt ghế sa lon và mông cô nàng.

Triệu phu nhân gắng sức giữ mình bình thản, chẳng mấy chốc lại phát hiện, ngài Nghiêm trước mặt còn bình thản hơn mình, không vội, không cuống, không đánh, không mắng.

Không ra được, không đi được, nhưng chị ta không thể tiếp cận được.

Động tác gảy bắp chân liên tục của Triệu Khởi Phượng chẳng những không đạt kết quả như mong đợi mà còn rất giống một trò cười, chị ta cảm giác móng chân mình sắp cào thủng tất giấy rồi.

Dưới ánh đèn pha lê sáng rực trong phòng họp, Nghiêm Tiểu Đao đẹp trai vô cùng.

Thân thể hoàn mỹ dưới bộ vest, quyến rũ hơn cái ngày vô tình bắt gặp trên đường nhiều.

Thứ đồ chơi dễ dàng có được như Mạch Doãn Lương chẳng khiến ai ham thích, càng không có được mới càng khiến người ta nhớ nhung… Triệu phu nhân vẫn giữ nụ cười nữ khách làng chơi xã giao chuyên nghiệp, thực ra trong lòng bắt đầu chột dạ, ngọn lửa vô danh bùng lên như sắp thiêu cháy thân mình, tiết mục này lẽ nào lỗ vốn?

Nghiêm Tiểu Đao liếc nhìn khung cửa sổ kiên cố, đánh giá tầng gác hai người đang đứng.

Kiểu phòng họp này rất kín đáo, nhiệt độ quanh năm ổn định, không cần phí sức so tài với cửa sổ đóng kín.

Hắn quan sát hai bên cửa chính qua khóe mắt, người bình thường sẽ không chú ý tới hộp báo động treo trên vách tường.

Hai người đều không nói ra, nhưng hiển nhiên trong lòng đã quá hiểu nhau.

Triệu Khởi Phượng bất đắc dĩ lắc đầu cười, thong thả bước lại, “Có lẽ ngài Nghiêm không quá tin tưởng vào hạng mục này, nhưng tôi thật sự không muốn để chủ tịch Giản mất công đến thuyết phục anh, tôi cũng không muốn làm ăn với Thích gia, tôi chỉ có hứng thú hợp tác với ngài Nghiêm, tôi thành khẩn và thật lòng hi vọng có thể giúp anh kiếm lời, tiến thêm một bước, tuyệt đối không dừng lại ở vị trí hôm nay.”

“Cảm ơn ý tốt của Triệu tổng, tôi cũng thành khẩn thật lòng không có hứng thú hợp tác với chị, vĩnh viễn không bao giờ có ý định.” Nghiêm Tiểu Đao nhìn thẳng vào chị ta.

Vĩnh viễn không bao giờ có ý định thông đồng một giuộc với lũ các người, bà tưởng tôi là Giản Minh Tước hay Mạch Doãn Lương sao?

“Triệu tổng nhìn lầm người rồi.”

Nghiêm Tiểu Đao nói.

“Vậy ư? Tôi lầm, tôi nhìn nhầm sao?”

Triệu Khởi Phượng nhướn mày.

Chính lúc này, Nghiêm Tiểu Đao tựa hồ vô tình đụng phải hộp báo động gắn trên tường, hắn mở nắp hộp, căn cứ vào đèn báo hiệu màu lục mập mờ, phán đoán thứ này vẫn có thể sử dụng bình thường.

Hắn không chút do dự ấn nút báo cháy màu đỏ, tranh thủ mười lăm phút thiết bị báo cháy inh ỏi vang, hắn lại mở nắp một chiếc hộp khác, còi báo động tiếp tục vang thẳng tới chỗ nhân viên bảo vệ Quảng Trường Đỏ.

Triệu Khởi Phượng vô thức lùi lại vài bước, chấn động và choáng váng vì hai tiếng còi điếc tai hòa quyện, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không quá mức hoảng hốt.

Chị ta chỉ không ngờ Nghiêm Tiểu Đao còn chiêu này, tức giận tới bật cười.

Phen này chị ta lỗ vốn thật, lại càng thêm tán thưởng Nghiêm Tiểu Đao, vì vậy cũng không muốn ép buộc bám dính bắt hắn ở lại, không thích là không thích, muốn đi thì cứ đi, gặp được một hảo hán khó trị như hắn cũng rất hiếm có rồi…

Nhân viên bảo vệ bị kinh động, vội vã chạy tới phòng họp này.

Cao ốc tập đoàn Bảo Đỉnh cũng có thiết bị báo động tương tự như vậy, có lẽ cùng thương hiệu nên nhìn khá quen mắt.

Nghiêm Tiểu Đao cũng biết bảo vệ sắp tới, không nấn ná nữa, vạt áo vest tung lên rồi hạ xuống bằng tốc độ Triệu phu nhân không bắt kịp.

Vung đao chém từ trên xuống dưới, lưỡi dao sắc ngọt cắm vào khe cửa, lần thứ nhất không xẻ được, lần thứ hai gạt mở linh kiện khóa lò xo, cửa mở ra.

Cửa mở, nhưng ổ khóa chưa hoàn toàn hư hại, chỉ có phần linh kiện bị mũi đao khoét thủng.

“Xin lỗi, đêm nay không tiếp được, Triệu tổng giữ gìn sức khỏe.”

Trước vẻ mặt phức tạp vô cùng của Triệu Khởi Phượng, Nghiêm Tiểu Đao rất có khí phách rút lui toàn thây.

Hắn thay chị ta đóng cửa phòng họp, khóa trái ngay lúc cánh cửa khép lại.

Hắn không trở mặt là nương tay lắm rồi, nếu tính tình hắn vẫn tàn bạo như hồi còn trẻ, có lẽ đã rạch nát mặt chị ta.

Hắn quay bước, vừa định bỏ đi thì nghe thấy vài âm thanh lẫn trong tiếng còi báo động, từ góc tối hành lang vọng ra tiếng đánh đấm trầm đục, còn có tiếng mấy bịch khoai tây ngã xuống đất, sau đó tất cả cùng rơi vào bóng tối lặng thinh.

Tay phải Nghiêm Tiểu Đao luồn vào vạt trái áo vest, bình tĩnh áp sát tường bước về phía góc hành lang.

Có hai người nằm dưới đất, chỉ bị đánh ngất xỉu, không phải án mạng, một người trong đó chính là “quản lý” vừa lừa hắn tới đây.

Bên tay người nọ có một chiếc máy ảnh bị đập vỡ, hiển nhiên vừa “lặng chờ ngày vui” ngoài cửa hòng thực hiện mưu đồ xấu xa, nhưng chưa kịp ra tay.

Nghiêm Tiểu Đao giật mình, vội nhặt máy ảnh lên, tìm thẻ nhớ bên trong, phát hiện thẻ nhớ đã bị nghiền nát.

Ngay lập tức, Nghiêm Tiểu Đao ném máy ảnh, điên cuồng truy đuổi trên hành lang Quảng Trường Đỏ! Người nọ chắc chắn chưa đi xa, tiếng bước chân vọng lại rõ ràng chỉ hơn năm mươi mét, nhưng hành lang này có quá nhiều lối rẽ và phòng ốc, hậu trường một buổi biểu diễn thường có rạp hát nhỏ, phòng hóa trang, phòng phục trang, phòng họp, phòng thu âm, nơi nào cũng có thể ẩn nấp.

Nghiêm Tiểu Đao dáng cao chân dài, mặt không biến sắc tim không đập nhanh, truy đuổi một đường quyết không buông tha.

Mấy ngày nay hắn bị theo dõi hơi bực mình, tuy lần này người theo dõi có vẻ đứng về phía hắn, muốn giúp hắn.

Nhưng hắn muốn biết rốt cuộc người này là ai!

Nghiêm Tiểu Đao không thạo ngóc ngách trong Quảng Trường Đỏ, mà người nọ hình như còn ú ớ hơn cả hắn, vòng và vòng vèo lung lung loạn xạ.

Hai kẻ mù đường không có GPS đảo qua đảo lại mấy lần trong hội trường khổng lồ vắng vẻ, giữa màn đêm đen kịt cứ như quỷ đánh tường .

Hắn nhìn thấy người nọ tại lối rẽ chia hai đường.

Dáng dấp mảnh mai nhỏ nhắn, tay chân cũng dài, đội mũ lưỡi trai và kính đen che mặt.

Vóc người không cao lắm, Nghiêm Tiểu Đao ngỡ ngàng, chẳng biết người này là nam hay nữ, trông có vẻ giống cả hai giới.

Đôi chân người nọ cực kỳ nhanh nhẹn, trông như sắp vượt nóc băng tường bay lên trời cao, tới lúc suýt bị Nghiêm Tiểu Đao chặn ở phòng đạo cụ, người nọ phóng mình nhảy lên bàn, lao thẳng ra cửa sổ.

Nghiêm Tiểu Đao “Á” một tiếng, nhớ tới hai sát thủ nhảy xuống biển trên “Vân Đoan Hào”, hắn đâu có muốn ép người này nhảy lầu.

Nhưng lần này chỉ là nhảy từ tầng hai xuống, chạy trốn rất tiện lợi.

Cuối cùng người nọ thoát được hắn, tư thế đáp đất nhẹ nhàng duyên dáng như một chú mèo.

Nghiêm Tiểu Đao thậm chí còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của người nọ trong bóng đêm, lúc quay lưng bỏ lên tầng còn dựng ngón giữa châm chọc lão già chạy quá chậm!

Nghiêm Tiểu Đao, “…”

Còi báo động giả làm khách khứa dự tiệc ở hội trường và tản mác các nơi trong Quảng Trường Đỏ sợ mất vía, loay hoay chẳng biết lối thoát hiểm ở đâu.

Quả nhiên thấy hai tiểu đệ Phong Phong và Khoan Tử, trung thành tận tâm một trái một phải che chở ngài Lăng giữa đám người.

Nhưng cả Phong Phong và Khoan Tử đều sốt ruột muốn đi tìm lão đại cứ như lửa cháy đến nơi, mặc cho xung quanh chẳng có chút khói nào.

Ngài Lăng Lã Vọng buông cần, không cho ai đi tìm, nhàn nhã nói với hai kẻ ngốc, “Không cần phí sức thừa hơi, đại ca nhà các anh phong lưu vụng trộm trong phòng hóa trang với tình nhân thôi mà, lát nữa kéo quần lên khắc tự đi ra.” (Xuất phát từ điển tích “Lã Vọng câu cá”: Chuyện kể về Khương Thượng thời nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc.

Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy ngẫm về thời cuộc.

Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã vời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu.

Câu này ý nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.

Chi tiết xem thêm ở đây)

Quả nhiên một lát sau Nghiêm Tiểu Đao đi ra, lông tóc y nguyên, nhưng vì truy đuổi mải miết quá thành ra mình cũng mệt, lồng ngực phập phồng, thái dương lấm tấm mồ hôi.

“Đại, đại ca không sao chứ? Anh có nghe chuông báo cháy lúc nãy không?” Phong Phong khá tin tưởng lời nói nhảm xàm xí của Lăng công tử, đại ca nhà cậu hổn hà hổn hển, cổ áo sơ-mi ẩm ướt mồ hôi, đúng là rất giống vừa lên giường gấp gáp vui chơi cùng ai đó.

“Không sao, về nhà thôi.” Nghiêm Tiểu Đao không muốn giải thích.

Khóe miệng Lăng Hà cong lên, tươi cười nhìn Nghiêm tổng, “Xem mồ hôi mồ kê kìa, vừa đại chiến ba trăm hiệp với ai thế?”

Nghiêm Tiểu Đao không phản ứng, chòng chọc nhìn khuôn mặt mỹ miều nọ, không thể không giơ tay bóp miệng bóp cằm Lăng Hà, động tác “Thích lắm mồm nè” đầy bất mãn, nhưng rõ ràng ẩn chứa mờ ám và nuông chiều, luyến tiếc không nỡ mạnh tay.

Lăng đại gia thở phì một tiếng, lộ rõ vẻ bất mãn, vừa thấy nét mặt không gợn sóng của Nghiêm Tiểu Đao đã biết Triệu phu nhân không bị rạch mặt rồi, thất vọng ghê.

Nhét Lăng Hà vào xe, đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao lóe sáng, thình lình kéo Dương Hỉ Phong ra sau xe, hạ giọng thì thào cực kỳ nhỏ, “Vừa nãy ngài Lăng không rời khỏi hai đứa chứ?”

Dương Hỉ Phong đáp, “Không ạ, sao thế anh?”

Nghiêm Tiểu Đao gay gắt hỏi, “Chúng mày dán mắt quan sát, nửa bước không rời chứ?”

Dương Hỉ Phong ngơ ngác nói, “Có dán mắt mà… Giữa chừng đi toilet một chuyến, nhưng bọn em canh ngoài cửa, chỉ vài phút thôi, tuyệt đối không có khả năng bỏ trốn.”

Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bệnh đa nghi của mình nặng quá rồi, như vậy không ổn, nhưng hắn không cách nào khống chế nỗi nghi ngờ xuất phát từ trực giác.

Suy nghĩ một lát, hắn lại cảm thấy không có khả năng, chưa nói đến chuyện Lăng Hà có thể bay lên khỏi xe lăn hay không, vóc dáng người kia nhỏ hơn hẳn Lăng Hà.

Lăng Hà cũng mảnh mai dong dỏng, tay dài chân dài, bóng dáng tương tự, nhưng chiều cao cm rất nổi bật giữa đám đông, chiều cao của y là thật, không khai gian, không đi giày độn gót.

Hôm đó cả đường đi và đường về đều vô cùng suôn sẻ bình yên, không phát hiện cái đuôi nào.

Trong xe, Nghiêm Tiểu Đao ra vẻ vô ý nói với Lăng Hà, “Lần nào đưa cậu ra ngoài cũng tưởng sẽ có người hãm hại cậu, sau đó mới biết chỉ toàn lo hão, còn chẳng có ai theo dõi cậu luôn.”

Hắn quan sát vẻ mặt hồn nhiên không nóng không lạnh, không sợ thăm dò của Lăng Hà, Lăng Hà nhún vai cười nói, “Tôi đã tới Lâm Loan vài ngày, sống dưới sự bảo vệ của Thích gia và Nghiêm tổng, ai dám hãm hại tôi? Càng nhiều người gặp tôi thì tôi càng an toàn, càng không ai dám đụng đến tôi.

Mọi người đều biết tôi đang ở Lâm Loan, đều cảnh giác lẫn nhau, nếu tôi đột nhiên mất mạng thì tức là oan có đầu nợ có chủ thôi.”

Nghiêm Tiểu Đao bất chợt ngộ ra, lần nào hắn đưa Lăng Hà ra ngoài cũng chỉ lo hão, miễn Lăng Hà ở trong tầm mắt hắn thì cả hai đều rất bình yên.

Nhưng mỗi lần người này rời khỏi tầm mắt hắn, hắn hành động đơn độc, ắt sẽ có kẻ rất hứng thú với hành tung của hắn, âm thầm bám theo hắn.

Cũng may, kẻ này hình như không định hãm hại hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio