Ngược Dòng Vung Đao

chương 47: lặng lẽ ra đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe của Du công tử chưa chạy được bao xa đã nghe hai tiếng “Rầm” “Rầm” vang dội.

Hai lốp xe phía sau bị phá nát như món đồ chơi, lần này cắm trên lốp cao su rách mướp là hai thanh đao mỏng.

Du Hạo Đông bị ép nhảy ra khỏi xe, hấp tấp ngoái lại nhìn một cái, cái nhìn này khiến tim gã đập thình thình, ánh mắt bên dưới cặp kính râm màu trà vạch trần bản chất miệng hùm gan sứa, gã chẳng đoái hoài tới những người khác nữa, cuống cuồng bỏ chạy vào con đường ven rừng.

Truy đuổi phía sau gã là Nghiêm Tiểu Đao đang nổi trận lôi đình.

Du công tử mất hết phương hướng, chui vào rừng cây dưới sườn núi bao quanh khu biệt thự.

Con đường mòn này thực chất là đường tắt thông ra bờ biển, là đường chạy bộ buổi sáng của cư dân quanh đây.

Hàng ngày bọn Khoan Tử cũng chạy trên con đường này đi mua bữa sáng, vì vậy Nghiêm Tiểu Đao rất quen thuộc địa hình, mà Du công tử thì chẳng biết gì cả.

Đại công tử Du Hạo Đông này là ví dụ điển hình cho tính cách bộp chộp hạng nhất, gia thế đồ sộ hạng hai, bản lĩnh và năng lực hạng ba.

Thói kiêu căng phách lối từ trong trứng nước của gã vừa bị đập nát trước cổng biệt thự nhà Nghiêm, giở trò đánh lén thất bại thảm hại, mất hết thể diện, đến lúc này vẫn chẳng biết kẻ nào cầm đầu phản kích, rốt cuộc là kẻ nào bắn hai phát đạn chuẩn xác mãnh liệt đó?

Chẳng phải thằng ranh con họ Lăng vừa bại liệt, vừa yếu đuối không có khả năng tự vệ sao?

Du Hạo Đông bị truy gắt tới mức chân không theo kịp tay, tay không theo kịp suy nghĩ, lúc này thẹn quá hóa giận chửi ầm lên, “Đt mẹ thằng Nghiêm Tiêu nuôi đĩ đực trong nhà cố tình ám hại tao!… Thằng chó má!!”

Gã lảo đảo trên con đường núi, dưới bóng cây mập mờ thoặt sáng thoặt tối, muốn nổ súng cũng không được.

Cái thứ đồ chơi gọi là súng này, trong một số trường hợp còn chẳng tiện lợi bằng dao, bởi vì súng quá nguy hiểm, hoặc là bắn trượt, hoặc là bắn chết người, bóp cò bừa bãi có khi chẳng bù đắp được tai họa.

Ngay khoảnh khắc Du Hạo Đông đạp lên một cành cây khô, sắp chạy tới cuối đường mòn, Nghiêm Tiểu Đao rút một thanh đao sắc lạnh như gió buốt đêm trăng từ dưới nách.

Lưỡi đao mảnh dài nhẹ nhàng bung ra, chuôi đao mang theo sức nặng quán tính, vạch một đường cong lưỡi liềm giữa không trung, cắt xéo qua vạt áo khoác tung bay phía sau Du công tử, cuối cùng cắm “phập” vào một thân cây tùng to khỏe.

Du Hạo Đông vã mồ hôi lạnh, tưởng mình vừa trúng đao, lảo đảo ngã dúi dụi về phía trước như hổ xuống đồng bằng, vừa cục mịch vừa nhếch nhác, khẩu súng rớt trên cành khô lá rụng, lúc ấy mới biết thì ra chỉ một góc áo khoác bị mũi đao đóng vào thân cây.

Đủ rồi.

Nghiêm Tiểu Đao không nhúc nhích nữa, đứng thẳng cách đó mười lăm mét, mặt không biến sắc chăm chú quan sát gã, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp thanh đao thứ hai, mày dám tái chiến không?

Du Hạo Đông tự biết hôm nay nhục rồi, thể diện cũng mất sạch, trong lòng lại bừng bừng ngọn lửa phẫn uất và oan ức không có câu trả lời.

Gã phải xé rách áo khoác mới thoát được mũi đao cắm vào thân cây, chật vật đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu quát hỏi, “Nghiêm Tiêu, hôm nay bố mày đt cả nhà mày, mày về thay tao hỏi thằng bồ nhí của mày một câu, tại sao nó hãm hại tao? Tại sao nó lén quay cảnh đó trên tàu rồi tung lên hãm hại tao?!… Tại sao?!”

Nghiêm Tiểu Đao không thể thay mặt Lăng Hà trả lời vấn đề day dứt này, nhưng hắn có thể nói một lời công bằng cho Mạch Doãn Lương, “Du Hạo Đông, tất cả những gì mày làm với ngài Mạch đều xuất phát chủ đích của chính bản thân mày, sau này kết cục có thế nào thì cũng là mày tự làm tự chịu.”

Nghi vấn sâu cay trong lòng Du công tử không được giải đáp, tương lai có chết cũng chẳng nhắm mắt được.

Gã suy đoán Lăng Hà và lão chó Watanabe là cùng một hội, ở trên tàu đóng giả hai phe cốt chỉ để bày mưu phá hoại quyền thế và địa vị của nhà họ Du gã.

Từ trong tâm tưởng, Du công tử cho rằng phú quý giàu sang của nhà gã là thứ tối cao thần thánh nhất mà lũ phàm phu tục tử đeo đuổi cả đời, bao nhiêu người chẳng đỏ mắt thèm thuồng địa vị nhà gã đấy thôi.

Đêm đó, Du Cảnh Liêm không thể ngăn cản thằng con mình vào thành phố bắn súng gây gổ, tự biết thế là xong đời, nhưng lại kinh hồn táng đảm không dám rời khỏi cổng chùa.

Ngôi chùa này là nơi cuối cùng để lão gửi gắm thể xác mỏng manh, để lão có thể rúc đầu xuống đất làm con đà điểu, chờ đợi phán quyết sau cùng.

Hôm qua lão vừa gọi điện cho Thích Bảo Sơn, những người từng liếm máu trên lưỡi đao, thề giấu kín vụ trọng án động trời ngày xưa, mấy năm nay tình cảm cũng dần nhạt, vô tình hoặc cố ý xa cách, bình thường gặp mặt cũng rất ít trò chuyện, mấy lời thăm hỏi ân cần hời hợt ngày lễ tết cũng dần có vẻ không thật lòng.

Chúc các anh “Quý thể an khang”, ẩn ý phía sau rõ ràng là “Sao mày vẫn còn chưa chết?”.

Cảm giác trong lòng đó, thật giống như sợ mình bỏ mạng không kịp hưởng phú quý, trong khi kẻ khác lại sống rõ lâu.

Ai cũng chỉ mong sao tội ác ẩn trong bóng tối nhiều năm về trước cứ thế lụi tàn theo thời gian và nhân tình, vĩnh viễn bị chôn vùi dưới lòng đất.

Tốt nhất là trên đời này không còn ai hay biết, rằng tại một góc nhỏ bé của câu chuyện kỳ diệu về đám bần nông nghèo hèn làm giàu trong đêm vẫn được lưu truyền nơi phố xá, từng phát sinh một tội ác không thể lộ ra ngoài.

Nếu chúng mày chết sạch, sẽ không còn ai biết chuyện của tao…

Qua điện thoại, Du Cảnh Liêm hỏi, “Kẻ nào ra sức gài bẫy chúng ta? Nhà họ Lăng phải không?”

Thích Bảo Sơn đáp, “Chính là thằng con của Lăng Hoàng.

Chuyện lên tàu cũng là nó bẫy chúng ta nhưng không thành công, đống xương của Trần Cửu cũng là nó đào lên, lặng lẽ tuồn cho cảnh sát.”

Du Cảnh Liêm điên cuồng chất vấn, “Thế sao còn để thằng Lăng Hà đó sống sót rời tàu? Sao không ném nó xuống biển ngay lúc đó? Ông còn cản thằng con tôi ra tay!”

Thích Bảo Sơn bất đắc dĩ nói, “Tôi sao biết lúc đó ông muốn làm gì, ông nghĩ thế nào? Rốt cuộc hồi trước ông bắt nó để làm gì! Sát thủ suýt giết chết nó ở trên tàu là ai phái tới, có phải ông không?!”

Du Cảnh Liêm bác bỏ, “Không phải tôi! Tôi không hề phái người đi giết nó!”

Hồi lâu sau, Thích Bảo Sơn mới đáp, “Chẳng cần biết mọi người muốn thế nào, chúng ta bàn bạc đi.

Mấy ngày nữa là mùng Bảy rồi, đã thống nhất hàng năm cứ đến mùng Bảy tháng này là bốn anh em ta gặp mặt, ôn chuyện một lát cơ mà, cũng chả biết còn mấy năm nữa để chơi mạt chược đâu!”

“…”

Ngờ vực và nghi kỵ lẫn nhau, đa mưu túc trí và cẩn trọng dè dặt, cộng thêm sự không tín nhiệm tích lũy bao nhiêu năm, kết quả là cả hai cùng ngáng chân nhau, cùng bỏ lỡ thời cơ hoàn hảo nhất, lúc này hối hận cách nào cũng đã muộn.

Con rắn độc rắp tâm báo thù đã bò lên bờ, thân thể đông lạnh chầm chậm hồi sinh, giờ đã bắt đầu trắng trợn cắn người.

Đi đêm nhiều, tâm bệnh của kẻ nhát gan vẫn còn đó, kẻ ác cũng sợ gặp ma.

Trở lại thời điểm ban đầu, mình chính là ma quỷ, là những cái bóng quỷ trong con hẻm lụp xụp ảm đạm dưới mưa đêm, trong căn phòng khách sạn xập xệ, lưỡi đao sắc ngọt nắm trong tay đồng loạt trút xuống, máu tươi phụt ra, tại khoảnh khắc sát niệm nổi lên, ánh đao sắc máu bắn ra tứ phía, bản thân mình cũng tim đập thình thình, hoảng hồn như chuột…

Bí thư Du chỉ sợ mùng Bảy tháng này mình chẳng có mặt để tụ tập nổi nữa, nhiều khả năng sẽ bị tóm hoặc phát điên vì quá lo sợ hãi hùng.

Về chuyện của Lăng Hà, sở dĩ lão băn khoăn do dự, cũng là bởi không tin tưởng vào bản chất độc ác nham hiểm của ba kẻ còn lại.

Nếu Lăng Hà lọt vào tay chúng, bị diệt khẩu, thì tiếp theo chắc chắn sẽ là lão, đồng bọn biết rõ sự tình năm đó vĩnh viễn xuống mồ thì nhân vật còn lại sau màn mới vĩnh viễn bình yên không vướng bận.

Một tiếng “Xoảng -” giòn vang.

Ký ức kinh hãi ùa về khiến người nào đó vốn đã suy nhược thần kinh càng thêm hoảng hốt, bức tượng Quan Âm tuột khỏi tay rớt xuống đất, chẳng biết đập phải nơi hiểm yếu nào, mà chỉ từ khoảng cách chưa tới một mét, bức tượng bằng sứ trắng lại vỡ tan tành!

Một bóng đen lướt qua bên giường, Du Cảnh Liêm kinh hãi rít lên the thé.

Lão rút dao găm cất dưới gối, hổn hển quơ quào loạn xạ trong ánh sáng mập mờ.

Chú chuột già đi tuần tra đêm bất hạnh gặp phải lão điên này, vội vàng kêu chít chít bỏ trốn.

Hai tay Du Cảnh Liêm vẫn nắm chặt chuôi dao, mũi dao hướng xuống dưới, liên tục đâm vào bóng đêm như bị thần kinh.

Mỗi khi hết cách khống chế hoảng hốt trong lòng, lão sẽ bộc lộ tật xấu từ hồi còn trẻ, thần kinh căng thẳng dẫn tới cơ bắp liên tục làm động tác giống như co giật, không ngừng máy móc vung dao đâm xuống theo một kiểu, liên tục nhát này qua nhát khác, tới khi ván giường bị chọc thủng thành những lỗ hổng chằng chịt.

Lúc Du công tử nhặt súng bỏ đi, dáng dấp vẫn kiêu căng ngạo nghễ, kiên cường chống đỡ thể diện và khí thế, tuyệt không dễ cúi đầu.

Nghiêm Tiểu Đao thong thả bước trên thảm lá rừng, lặng lẽ lục tìm thanh đao lá liễu của hắn.

Tâm trạng hắn lúc này hệt như thảm lá trùng điệp ẩm ướt dưới chân, chồng chất bao nhiêu hoang mang, nặng trĩu, mỗi bước chân đi là một lần xào xạc lay động.

Điện thoại lại reo, lúc này hắn mới nghe máy, phát hiện mình bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi của Phong Phong.

Lại sao nữa, hang ổ lại bị tấn công sao?

Dương Hỉ Phong bẩm báo, “Lão Đại ơi về nhanh đi, ngài Lăng đi kìa! … Cậu ấy ‘đi’ kìa!”

Mới đầu Nghiêm Tiểu Đao còn chưa nhận ra trọng âm nhấn vào chữ “đi” này, “Cậu ấy đi gì?”

Dương Hỉ Phong nhìn trước chẳng biết ngó sau, nhưng truyền lời báo tin cũng rất nỗ lực, một từ hai nghĩa mà rằng, “Đại ca ơi, vừa nãy ngài Lăng bắn hai phát súng đánh đuổi họ Du, sau đó cậu ấy, cậu ấy đi rồi.”

Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao trĩu xuống, rơi vào cõi mênh mông vô bờ, “… Cậu ấy đi đâu?”

Đã sớm biết trước kết cục này, nhưng chuyện đến trước mắt, hắn vẫn khó chịu tới nghẹn ngào, gần như không thể kiềm chế.

Thậm chí Lăng Hà còn không định chào tạm biệt hắn, cố tình chọn lúc hắn vắng nhà để ra đi.

Vậy thì nụ hôn đêm qua, có thể coi là nụ hôn từ biệt…

Dương Hỉ Phong nói, “Cậu ấy đi thật rồi, tự cậu ấy đi đó! Đại ca không ngăn lại sao? Anh định để cậu ấy đi thật sao?”

Khi đó, Lăng Hà gọi một cuộc điện thoại, chỉ hai ba câu ngắn gọn, dường như Lăng tổng đã căn dặn thuộc hạ từ trước, chỉ cần một cái liếc mắt và hai ba từ ngữ là có thể truyền đạt thông tin.

Lăng Hà đích thân chậm rãi bước ra khỏi cổng, rời khỏi nhà Nghiêm Tiểu Đao.

Lần đầu tiên đường đường chính chính đứng dưới bầu trời trong trẻo nơi này, lấy căn biệt thự làm bối cảnh, trời xanh sáng rọi trên đầu, mắt nhìn thảm cỏ xanh biếc và giàn đỗ quyên nở bung rực rỡ trước sân, bao nhiêu khoảnh khắc tươi đẹp níu giữ bước chân y, hồi ức quấn quýt không rời.

Ánh nắng rọi xuống tấm lưng rộng cùng vòng eo thon gọn và đôi chân dài của Lăng Hà, tạo thành một bóng hình xung quanh nhuộm sắc vàng kim, khiến cho dáng dấp y càng thêm mảnh mai sắc sảo.

Nhưng vượt lên trên nét đẹp như bức tượng ấy, lại là cảm giác cô độc quạnh hiu, rành rành đối lập với khung cảnh vui tươi rực rỡ.

Hai người mới làm lành, không nỡ bỏ đi.

Trước khi đi, ngài Lăng còn ngoái lại, chu đáo dặn dò, “Phong Phong, ngoài cổng chính có mấy vỏ đạn, khẩn trương thu dọn cho đại ca anh, có thể cảnh sát sẽ đến tra hỏi.”

Chưa tới vài phút, một chiếc xe màu đen che kín biển số đỗ lại trước cổng chính biệt thự, nghênh đón Lăng công tử vào trong.

Đồng thời có hai chiếc xe khác âm thầm bám theo, một trái một phải phối hợp tác chiến, hộ giá để chiếc xe đen nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.

Hiển nhiên những người này đã mai phục từ lâu, gọi là đến ngay, có lẽ mấy ngày gần đây vẫn trung thành đợi lệnh triệu tập ngay gần biệt thự.

“Bây giờ đại ca lái xe đuổi theo đi, có khi vẫn kịp đó!” Dương Hỉ Phong cuống quýt, hai người chỉ cãi nhau giận dỗi thôi mà.

“…”

Nghiêm Tiểu Đao tựa vào thân cây tùng đại thụ, để tia nắng xuyên qua kẽ lá rót xuống trán hắn, cho tâm tư hắn được khai sáng tỏ tường.

Hắn nói, “Đừng ngăn cản, để cậu ấy đi đi, không cần đuổi theo.”

Dương Hỉ Phong, “… Đại ca.”

Dương tiểu đệ bẩm sinh đã khờ dại thiếu nhạy cảm, vậy mà lúc này cũng nghe được nỗi thương tâm, đây là không nỡ, đây là thất tình.

Nghiêm Tiểu Đao ngửa mặt, tựa vào một thân cây giữa khu rừng không có bóng người, mặc cho gió lạnh thấu xương cuộn từng mảnh lá vàng xung quanh hắn.

Hắn chắp hai tay, kẹp thanh đao vào giữa, để lưỡi đao cọ xát với chỉ tay, tay đau, lòng sẽ đỡ đau một chút.

Hắn đã quá hiểu vì sao Lăng Hà nhất định phải ra đi, vì vậy hắn không thể níu kéo hay cản trở.

Thực ra, chính hắn tự tay ép Lăng Hà phải đi, ép Lăng Hà không thể ẩn náu bên cạnh hắn, không thể nép mình bên cạnh hắn nữa.

Cá tính của Lăng Hà như vậy, toàn thân cứng cỏi và ngạo nghễ, giả sử y không “tàn”, không “phế”, thì một người như y sao có thể nương nhờ Nghiêm Tiểu Đao? Y sẽ không đâu.

Giả sử khi ấy Lăng Hà xuất hiện trước mặt hắn là một người sắc sảo kỳ tài, tính tình lại bất khuất thanh cao như vậy, chắc chắn cả hai đã mỗi người một ngả, cùng kiêng nể, nên sẽ không bao giờ tới gần nhau.

Chỉ khi dùng bộ dạng tàn phế, Lăng Hà mới có thể tìm được một cái cớ tự nhiên, vô hại, để hai người được ở bên nhau dưới bóng ma của mối thù truyền kiếp, công khai ăn nhờ ở đậu, tá túc trong nhà hắn.

Chỉ khi nằm liệt trên giường như khúc gỗ mục vô dụng, Lăng Hà mới có thể lấy lùi làm tiến, khoác trên mình lớp vỏ yếu đuối cần được che chở, để hai người cùng buông lỏng đề phòng, để những ngày ở bên nhau, thấu hiểu nhau không làm tổn hại tới đại cuộc.

Cũng chỉ khi đôi chân bất động, Lăng Hà mới có thể trắng trợn nhờ hắn bế lên, nhờ hắn cởi quần áo, nhờ hắn gội đầu tắm rửa, thỉnh thoảng được chiều quá còn làm nũng với hắn…

Lăng Hà thật sự “miễn cưỡng” sao?

Nếu miễn cưỡng, người này đã phủi quần cất bước bỏ đi từ sớm, dây dưa lâu lắc làm gì, chẳng lẽ vì tiếc chiếc Steinway?

Vậy Lăng Hà thật sự “tình nguyện” sao?

Lăng Hà bị hắn ném lên mặt bàn đầy mảnh thủy tinh, tấm lưng rướm máu, nhưng vẫn cắn răng không chịu thừa nhận, thật ra chỉ vì vẫn muốn tiếp tục giả vờ, vẫn muốn ở lại bên cạnh hắn.

Sau đó, hắn tháo khớp mắt cá chân của Lăng Hà.

Cho tới hôm nay, Nghiêm Tiểu Đao mới cẩn thận ngẫm lại rất nhiều chi tiết nhỏ ràng buộc tình cảm của hai người, nhưng tiếc rằng hắn đã nhận ra quá muộn.

Chính hắn xúc động mắc sai lầm, hết lần này tới lần khác phạm vào đại kỵ của người kia, chẳng trách được ai cả.

Hắn không nên ép Lăng Hà lột bỏ lớp ngụy trang, xé rách lớp vỏ ngoài nhạy cảm đó, mà lại không chú ý tới Lăng Hà của những ngày hai người ở bên nhau, Lăng Hà đọc sách đánh đàn, thổ lộ tình cảm cùng hắn, chẳng lẽ đó không phải khuôn mặt mà hắn khát vọng nhất, muốn gìn giữ nhất hay sao? Cớ sao hắn lại tự tay phá hủy điều tốt đẹp ấy?

Lúc quay về biệt thự, đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao có hai vết đỏ, lầm lũi không nói, chỉ cầm cây súng Lăng Hà đã dùng lên vuốt ve hồi lâu.

Hắn mang hai vỏ đạn rỗng đi cất thật cẩn thận, giống như giữ gìn báu vật nào đó.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn chạy lên phòng ngủ tầng hai lục lọi, lật tung chiếc giường lớn, ngăn tủ, sô pha, phòng chứa quần áo như phát cuồng.

Mấy người Dương Hỉ Phong không dám thở mạnh, thò đầu nhìn vào phòng ngủ, phỏng chừng đang âm thầm phỉ nhổ, lão Đại ơi, ngài Lăng chẳng đến mức trộm tiền của chúng ta đâu!

Nghiêm Tiểu Đao tìm mãi không thấy, thở dài một tiếng, khóe mắt bờ môi lại thấp thoáng vẻ cảm động vui mừng.

Dương tiểu đệ dè dặt hỏi, “Anh tìm gì thế ạ?”

Đôi mắt Nghiêm Tiểu Đao lại hoe hoe đỏ, “Cậu ấy mang cây ‘Bát Vạn’ anh cho cậu ấy đi rồi.”

Huynh đệ cả phòng và hai ái thiếp cẩu đều không biết câu chuyện “Bát Vạn” là như thế nào.

Tình cảm đã đến mức này, dù người kia chẳng còn bên cạnh, nhưng tâm tư của hắn dành cho y đã ăn sâu vào tiềm thức và từng thớ thịt sợi gân, từng kẽ xương sợi tóc của hắn, muốn bỏ cũng không bỏ được.

“Trời có tình, trời cũng già đi”, câu này rất đúng, Nghiêm Tiểu Đao cảm giác mình đã già rồi, cảm xúc vừa lộ liễu yếu đuối vừa dễ dàng xao động, trước kia hắn không hề như vậy với ai, với bất cứ ai.

Chiếc Steinway màu đen lộng lẫy vẫn lặng im đứng giữa căn phòng khách tầng hai, kích thước thật sự không nhỏ, món đồ to lớn thế này, Lăng Hà không thể mang đi.

Nghiêm Tiểu Đao phát hiện, hình như Lăng Hà mang theo hai bộ quần áo của hắn, một là bộ sơ-mi quần bò hai người cùng mặc trên đảo Iru, còn một là bộ đồ ngủ bằng vải bông hắn thường mặc, hắn mặc cũ lắm rồi, lại bị Lăng Hà mang đi như gom đồng nát…

Điện thoại của hắn đổ chuông báo tin nhắn, một dãy số lạ lẫm, nhưng các con số lại phản chiếu gương mặt rất thân quen: Cảm ơn ngài Nghiêm mấy ngày nay nhân từ thu nhận, giữ gìn sức khỏe.

Nghiêm Tiểu Đao không cần nghĩ ngợi, nhắn lại một câu: Cậu quên mang đàn theo rồi, hôm nào cho người tới khiêng đi thôi, kỷ niệm của tôi và cậu.

Lăng Hà không trả lời, giữ yên lặng.

Nghiêm Tiểu Đao ghi nhớ dãy số nọ vào lòng, không quấy rầy người kia nữa.

Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không mặt dày mày dạn đeo bám khẩn cầu, hắn cũng không thể chấp nhận điều kiện lấy thân xác đổi trung thành của y đêm đó.

Nam nhi chí tại thiên địa, tuy có lỗi với người mình yêu, nhưng sẽ cất giấu người ấy thật kín đáo trong lòng, không dễ dàng mang tình cảm này đi rêu rao với kẻ khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio