Ngược Dòng Vung Đao

chương 73: phán quan dạ thẩm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng may đội trưởng Tiết la lối độc tài quá, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã hạ xuống, mảnh phế tích sắp bị lửa thiêu cũng được ngăn chặn kịp thời, cả đám người chỉ mất vài ba lượt đã dập tắt lửa.

Đội công trình địa phương chắc cũng không muốn vì một căn nhà rẻ bèo cũ nát mà làm loạn tới thiệt mạng, miễn là có thể bỏ tiền ra mua, ký tên gật đầu thì ai muốn làm loạn đâu?

“Nhà tao ở đây, đất của tao ở đây, chúng mày dựa vào đâu mà ép chuyển là chuyển? Tao không đi, tao sẽ không đi theo ý chúng mày!” Gã đàn ông tên gọi Vương Sùng Lượng vẫn đứng trên nóc nhà giằng co với đám người phía dưới, mặt mũi đã bị bom khói hun thành đen nhẻm tới mắc cười, tóc tai nổ lép bép trên đầu, thật sự ương ngạnh bất chấp lý lẽ.

Đám người bao vây định tịch biên tài sản hậm hực tản ra, quần chúng nhộn nhạo lắc đầu phẩy tay.

“Thằng này bị thần kinh rồi.”

“Vô học, cục súc, từ hồi trẻ đã có vấn đề về đầu óc, huống hồ đã bao năm.”

“Chẳng trách sắp bốn mươi rồi còn chưa có vợ, ai thèm lấy cái ngữ điên khùng này?”

“…”

Lăng Hà có lẽ bị khói đen luồn vào cổ họng, tới lúc được Nghiêm Tiểu Đao và trợ lý Mao xách ra từ đống gạch đá, chỉ thấy y khom lưng ho khan tối tăm mặt mũi thất điên bát đảo.

Lúc này Nghiêm Tiểu Đao mới sực nhớ ra người nào đó mắc căn bệnh dị ứng nicotine của các thiếu gia, thứ bom tự chế kia, người bình thường ngửi còn chịu không nổi, huống chi Lăng Hà.

Nghiêm Tiểu Đao ôm lấy eo Lăng Hà từ phía sau, xoa ngực đấm lưng cho thiếu gia dễ thở.

Lăng Hà đã tự biến mình thành tiểu sinh da đen, khuôn mặt đắp thêm mấy lớp khói đen vừa đặc vừa dày!

Lăng Hà vùng vẫy thoát khỏi cánh tay cản đường của Nghiêm Tiểu Đao, bám vào đầu hồi, trèo lên nóc nhà rung rinh sắp đổ.

Vương Sùng Lượng chỉ còn lại hai con mắt trắng như vôi là có thể chớp chớp tỏ vẻ tỉnh táo, ngồi trên đống gạch ngói như bức tượng đất, đỉnh đầu lấp lóe ánh mặt trời vương khói lửa màu tím nhàn nhạt.

Lăng Hà ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn gã đàn ông họ Vương dở điên dở khùng, “Anh nói anh sống trên con đường này mười bảy năm rồi hả?”

Vương Sùng Lượng, “Hừ, đúng thế, tao không chuyển đi đâu hết!”

Ngài Lăng không có hứng thú với chuyện Vương Sùng Lượng chuyển hay không chuyển, y nói thẳng, “Mười lăm năm trước, khoảng hơn ba mươi mét trên con phố đối diện nhà anh, có một gia đình hai vợ chồng kinh doanh khách sạn tự nhiên bốc cháy, anh nhớ chuyện đó không?”

Tiết Khiêm cũng trèo lên nóc nhà, khom lưng quan sát gã đàn ông mặt đen.

Vương Sùng Lượng ngây ra như phỗng, nhưng ánh mắt hình như khẽ chuyển động, cười như mếu, “Cháy mà, thiêu chết người, thiêu hết sạch.”

Tiết Khiêm vội hỏi, “Anh chứng kiến không? Lúc đó anh có mặt không?”

Cổ họng Vương Sùng Lượng bị khói hun khản đặc, tiếng cười rất đáng sợ, “Cháy hết… Cháy hết cả nhà… Chẳng còn lại gì…”

Mao Trí Tú đành phải vung đôi tay ngọc quạt khói đen trước mặt, lắc đầu kết luận, “Lăng tổng à, vất vả lắm mới tìm được lão già sống mười bảy năm ở đây, nhưng lại dở điên dở khùng thế này!”

Nếu nói đội trưởng Tiết không thất vọng trong lòng thì là nói dối.

Gã tạm thời trì hoãn kế hoạch nghỉ ngơi, bưng vết thương ra trận, chuyến này bừng bừng khí thế nắm chắc phần thắng, còn huênh hoang với các đồng nghiệp trong Tổ chuyên án địa phương rằng lần này chắc chắn sẽ phá giải ván cờ.

Gã chỉ hận không thể mang tất cả các vụ án lớn nhỏ gần xa mười phương tám hướng, từ buôn lậu trẻ em đến cờ bạc cá độ, điện báo lừa góp vốn, mang tất cả về đập ra thành từng mảnh nhỏ, rồi một lần nữa xâu chuỗi lại, tìm kiếm mối liên hệ ẩn giấu bên trong, gã sắp điên rồi.

Trời đã tối, đường xá xa xôi không về kịp nội thành, Lăng Hà thình lình đề nghị, “Chúng ta ở thêm một đêm, ngày mai hẵng về, có lẽ vẫn còn đầu mối khác.”

Đến việc tìm khách sạn để dừng chân, Lăng Hà cũng chẳng còn hứng thú, tiện tay chỉ vào khách sạn sơn xanh bong tróc đối diện bên đường, không cho người khác xen vào, “Đội trưởng Tiết này, đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”

Lăng Hà không e ngại ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao bắn về phía y, phun nọc độc bằng giọng cười nhạo, “Nghiêm tổng à, không liên quan đến hai cô em nông thôn sáu mươi và một trăm đồng đâu, tôi nào dám thay ngài ‘gọi món’, tự ngài sang bên cạnh chọn ai vừa mắt thì đưa về!”

Nghiêm Tiểu Đao chẳng thèm kiêng nể vung tay khoác vai Lăng Hà, thô bạo bóp mấy cái cho hả giận.

Lúc đó hắn đuổi theo ngài Lăng trong ruộng ngô, có điều chân cẳng bất tiện, đuổi không kịp, bực bội vô cùng.

Nhưng thằng nhãi Lăng Hà này lại như chưa thỏa mãn, lượn vòng quanh hắn mấy bận, cười ha hả tự dâng tới cửa cho hắn bắt.

Hắn túm được áo Lăng Hà, co chân đạp nhẹ vào mông y tỏ vẻ khiển trách.

Bà chủ nhác thấy mấy người thành phố vào thuê phòng thì mặt mày sáng rực, bụng dạ nở hoa, một tay đếm tiền, hí hửng giới thiệu căn phòng rộng nhất, không quên để dành phòng nhỏ một người cho vị khách nữ.

Kiểu khách sạn đầu thôn này bình thường chỉ tiếp đón tài xế xe tải chở hàng đường dài, mấy người ngủ chung một phòng, đơn sơ tuềnh toàng tới độ Mao tiên cô đứng trước cửa cọ đế giày mãi không chịu vào.

Ba tên đàn ông thì ngược lại, mặt mày tỉnh rụi, có chỗ nào bẩn mà chưa thấy qua? Chỉ cần cái sàn khô ráo là ngủ qua đêm được rồi.

Đội trưởng Tiết đẹp trai phong độ dang tay dang chân ngã ngửa lên chiếc giường đơn, nằm im bất động, chớp mắt đã khe khẽ ngáy rồi.

Khách hàng tới cửa, bà chủ vẫn quyết tâm chào mời đến cùng, hào sảng nói với Nghiêm tổng, “Một trăm đồng, ở ngay cách vách, tôi đi gọi cho anh nhé?”

Đối với những người phụ nữ kết hôn và sinh con đã nhiều năm ở chốn thâm sơn cùng cốc này, chuyện nam nữ cũng bình thường như ăn uống hàng ngày thôi.

Giữa phụ nữ đơn thân và đàn ông chưa vợ, giữa bà chủ và khách trọ, giữa công nhân làm thuê và chủ thuê, đều có thể kết duyên theo nhu cầu, giải quyết sinh lý cơ bản nhất, không khác biệt lắm so với ăn uống, cũng chẳng biết ngượng nghịu là gì.

Nghiêm Tiểu Đao bật dậy khỏi chiếc giường gỗ, lúc này đã chẳng còn chút hào phóng hào sảng nào, “Đừng đừng đừng gọi, chị ơi chị đừng gọi, chị về nghỉ ngơi đi! Tiền phòng chúng tôi sẽ trả cho chị không thiếu một xu!”

Hiếm lắm mới có dịp Nghiêm tổng lúng túng khốn quẫn, còn suýt quỳ lạy dập đầu với bà chủ nọ, hình ảnh này làm khóe miệng Lăng Hà cong lên ranh mãnh, cảm thấy tiết mục này rất tức cười.

Bà chủ lộ rõ vẻ mặt “Đàn ông mà không thức thời không biết gió trăng”, bĩu môi cụt hứng đóng cửa đi xuống lầu, trong lòng đã chắc chắn lũ đàn ông thành phố bộ dạng đẹp đẽ thế thôi, chứ “phương diện kia” hỏng hết cả rồi.

Ngài Lăng ngồi bên giường thoải mái bắt chéo chân lắc lắc, tranh thủ lúc đội trưởng Tiết ngáy ngủ, chợt ghé lại bảo, “Nghiêm tổng kén chọn thế, lại không ưng người bình thường à?”

Nghiêm Tiểu Đao chẳng khách sáo, “Tôi ưng một người thôi, dám vào đây không?”

Lăng Hà không yếu thế, “Vào luôn, ai không dám?”

Hai người dùng ánh mắt quấn quýt lấy nhau, nếu không vì ngại gã Dạ Xoa không biết gió trăng đang ngáy khò khò cách đó ba thước thì cả hai đã không kìm hãm nổi ngọn lửa trong lòng…

Lăng Hà lại tiếp tục làm một hành động khiến Nghiêm Tiểu Đao không ngờ, cố tình đi xuống căn bếp ẩm mốc dưới lầu, lấy một chậu nước ấm.

Lăng Hà ngồi dưới đất giúp hắn cởi giày, đặt chân vào chậu ngâm.

Đại thiếu gia làm việc này cũng rất ngang nhiên, không cần nhiều lời, giống như từng giây từng phút đều dùng hành động để lặng thầm nói với hắn rằng: Kế hoạch từ ban đầu của tôi là vậy đó, anh cứ khập khiễng đi Nghiêm Tiểu Đao, tôi muốn “ở bên anh” như vậy đó.

Càng lâu càng rõ lòng người, chắc chắn anh sẽ khuất phục, anh không tình nguyện cũng phải tình nguyện.

Nghiêm Tiểu Đao chưa hề phàn nàn rằng đi đường đau chân, nhưng nếu Lăng Hà không nhận ra sự đau đớn mệt nhọc của hắn, thì y đã không phải là ngài Lăng tinh ý sắc sảo.

Góc cửa sổ cũ nát loang loang lổ lổ, giấy dán tường bong tróc hé lộ từng mảng chắp vá rách rưới, một căn phòng nông thôn sơ sài cũ kỹ, nhưng không khí trong phòng vẫn thật ấm áp.

Lăng Hà không nói những lời tình tứ dịu dàng, chỉ xoa nắn hai bàn chân cho Nghiêm Tiểu Đao, đấm bóp cẳng chân và mắt cá chân mệt nhọc cho hắn.

“Cậu thật lòng thương tôi hay chỉ giả vờ thương tôi thế?” Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ trách cứ, “Nếu biết trước thế này, sao hồi đó còn làm?”

Lăng Hà không hề giấu giếm tình cảm của mình, “Tôi thật lòng thương anh.”

Bây giờ Nghiêm Tiểu Đao đã rất hiểu tính cách của Lăng Hà, Lăng Hà nói ra những lời gần giống lời tỏ tình như vậy, y thật lòng, nhưng cách “yêu thương” của Lăng Hà cũng thật sự khiến hắn chịu không nổi, bởi y có lối suy nghĩ và hành xử khác hẳn người bình thường.

Nghiêm Tiểu Đao như có điều suy ngẫm, “Lăng Hà, tại sao cậu đi một vòng chỉ để quay lại chỗ này? Có phải cậu đã biết hết sự thật mà không nói với tôi? Chẳng lẽ khách sạn này có vấn đề?”

“Tôi cũng không biết được bao nhiêu, chỉ vài lời đồn thôi.

Thêm nữa, tôi biết thì ích lợi gì?” Lăng Hà dùng lý lẽ đơn giản phản bác hắn, “Mấu chốt của chuyện này là chúng ta có thể tìm được nhân chứng hoặc chứng cứ để đội trưởng Tiết điều tra rõ chân tướng vụ án mạng hay không thôi.”

Kéo tơ lột kén, tìm hiểu nguồn căn, từng tấc từng tấc vạch trần tấm màn không thể che giấu, hé lộ những dơ bẩn chồng chất năm xưa, từng lớp từng lớp bóc ra sự thật… Nghiêm Tiểu Đao hiểu rất rõ đây chính là điều Lăng Hà đang làm, xâm nhập vào nhận thức từ căn cơ của hắn, dùng phương pháp nhồi vịt, từng bước truyền đạt sự thật cho hắn, ép buộc hắn tiếp nhận, càng xúc động lòng người càng khiến hắn thêm khó chịu, mỗi ngày trôi qua đều như đứng trên đống lửa, chờ đợi khoảnh khắc thủy triều ập tới, cuốn trôi mọi thứ.

Mao tiên cô bịt mũi ngân nga trong gian nhà vệ sinh nho nhỏ, tự tìm niềm vui trong nỗi khổ này.

Đội trưởng Tiết ngáy như tiếng nhạc, giai điệu và tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, xem ra thật sự đã mệt gần chết, thỉnh thoảng còn nói mớ, mắng mỏ gì đó vài câu.

Đêm dài, lòng người không lặng, ai cũng mang nỗi niềm phức tạp của riêng mình, Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao trằn trọc chập chờn, mỗi người nằm một bên trên chiếc giường chật hẹp, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng lặng lẽ của nhau giữa màn đêm.

Gió núi luồn qua mép cửa sổ, giấy dán trường bong tróc đều đều rung, cực kỳ khiến người ta buồn ngủ.

Tiếng nức nở như tiếng gió từ hoang dã luồn vào màng nhĩ, thoặt xa thoặt gần, chợt cao chợt thấp, như thứ nhạc cụ xưa cũ đã lâu không được tra dầu, dây đàn đã quá mỏng manh, cố gắng ngân vang rồi cũng đứt lìa.

Ngân đến âm cao, chỉ nghe “pực” một tiếng, dây đàn đứt, còn tiếng khóc đột ngột vang lên, không rõ nam hay nữ, nhưng chất giọng khàn khàn, vừa như phiêu đãng phía chân trời rất xa, vừa như vọng lại từ ngay góc tường!

Là ai gào khóc lúc nửa đêm?

Cửa phòng mỏng như tấm chiếu mở ra kèn kẹt, bóng đen nhỏ nhắn rón rén lẻn vào, động tác thoăn thoắt nhưng lén lút, lại không ngờ rằng cả Lăng Hà và Tiểu Đao đều chưa ngủ.

Đợi bóng đen lại gần, Nghiêm Tiểu Đao từ trên giường bật dậy, túm lấy kẻ nọ: Mày giả ma giả quỷ trước mặt Đao gia làm gì?!

“Trời mẹ ơi, làm sợ muốn chết!” Cô gái hốt hoảng tri hô, lật tay ôm chặt lấy Nghiêm tổng, vẻ như làm vậy mới bình tĩnh được.

Người vừa lẻn vào chính là trợ lý Mao ngủ ở phòng đơn bên cạnh, ngọn đèn nhỏ đầu giường soi sáng khuôn mặt trắng bệch của cô.

Con gái bạo dạn cách mấy cũng vẫn sợ ma, Mao tiên cô khoác tấm chăn họa tiết hoa hòe rối rắm như mấy bà đồng, vọt lên giường chen vào ngồi cạnh Lăng Hà, thì thầm không ra tiếng, “Lăng tổng ơi, ngài Nghiêm ơi, nhà này có ma! Cái tiếng gì thế, sợ quá đi mất!”

Lăng Hà hỏi, “Em nhìn thấy gì?”

Mao tiên cô vươn một ngón tay, “Vừa có một bóng đen vụt qua hành lang nhanh hơn cả em!”

Lăng Hà nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.

Trên đời này không có thần thánh hay ma quỷ, cùng lắm chỉ là người giả quỷ mà thôi, cũng không ai có thể vượt nóc băng tường nhanh hơn Trí Tú, chẳng qua chỉ dọa cô gái mà thôi.

Tiếng khóc lóc kỳ quái lại vang lên.

Đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm chợt lóe, Lăng Hà dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người còn lại.

Y chậm rãi xỏ giày, lặng thinh không tiếng động đứng phắt dậy, từ không trung nhảy một bước ra cửa!

Lăng Hà không kiêng nể bất cứ thứ gì, cũng không tin vào ma quỷ, đôi chân dài chạy cực kỳ nhanh, xông vào phòng Mao Trí Tú xem xét.

Nghiêm Tiểu Đao theo sát phía sau, nhác thấy một bóng đen xuất hiện từ hướng khác trên hàng lang cũ kỹ, thoáng cái đã nhảy xuống cầu thang!

Làm gì có ma mãnh ở đâu, rõ ràng là ăn trộm nửa đêm vào cạy khóa! Nghiêm Tiểu Đao nhào về phía bóng đen nọ, cầu thang cũ nát vang lên kẽo kẹt, sắp sửa vỡ tan vì sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành.

Đã vậy cầu thang này còn đánh một góc quẹo độ ngay giữa đoạn đường từ trên xuống dưới, cấu trúc bất thường này khiến Nghiêm Tiểu Đao không kịp phanh, nửa người văng ra theo lực ly tâm, bất ngờ đập vào lan can.

Suy cho cùng vẫn là mắt cá chân đau nhức, tại khoảnh khắc văng ra, Nghiêm Tiểu Đao rơi vào chán nản và thất vọng vạn phần, ngày xưa bắt một tên trộm vặt đâu có chật vật khốn khổ thế này? Bản lĩnh còn không bằng một cô gái như Trí Tú…

Hắn để chân trần trượt xuống bậc thang, từ chỗ rẽ thứ nhất đã mất thăng bằng ngã xuống, sau đó quẹo lần thứ hai, cuối cùng lăn thẳng xuống dưới, cũng may còn kịp dùng bả vai chống đỡ tại bậc thang cuối cùng, tránh bị thương ở mặt, đập bay mất nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cao mà người ta thích nhất.

Nhưng còn bóng đen nọ, giờ đã nhảy ra khỏi cửa sổ tầng một bỏ chạy, không kịp đuổi theo.

Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, trừng mắt lườm chiếc cầu thang đánh lén hắn…

Mao tiên cô bọc kín chăn như cái bánh chưng vẽ hoa và đội trưởng Tiết ở phía sau khẽ hô lên, “Nghiêm tổng ngã mạnh quá, cầu thang sập tới nơi rồi!”

Lúc này bà chủ mới mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi căn phòng ở tầng một, trái lại còn chẳng hốt hoảng chút nào, “Sao thế? Sao vậy?”

Tiết Khiêm hỏi, “Bà chủ không biết khách sạn này có ma sao?”

Bả chủ lộ vẻ khinh bỉ, rành rành cho rằng đám người thành phố chưa trải đời này chỉ giỏi chuyện bé xé ra to, “Tháng nào ma chẳng quấy, tôi quá quen rồi, cứ cho nó quấy thỏa thích!”

Tiết Khiêm, “Nghĩa là sao?”

Bà chủ hơi xấu hổ, ban đầu còn nói năng thận trọng, giấu giếm sự tình với khách trọ, lúc này đành phải miễn cưỡng khai thật, “Hồi xưa khách sạn này có người chết, các anh cũng phải nghe nói rồi chứ? Hai người bị chết cháy ấy, chả thành ma đấy còn gì, hai con ma cả ngày đảo qua đảo lại trên lầu, hát hò hù dọa khách khứa của tôi! Nếu biết trước là có ma thì tôi đã không mua mảnh đất giá rẻ này, tôi cũng bị lừa thôi…”

Đèn hành lang chợt sáng, Lăng Hà chậm rãi bước xuống từ tầng trên sáng choang ánh đèn, ánh mắt sắc sảo, trong tay cầm thứ gì đó hình thù kỳ quái.

Lăng Hà híp mắt hỏi Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết này, hôm nay hình như là ngày đặc biệt gì đó nhỉ? Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước xảy ra vào tháng mấy?”

Tiết Khiêm đã thuộc lòng mấy chi tiết này, miệng đáp rất trôi chảy, “Mười lăm tháng chín, không phải tháng này, nhưng hôm nay cũng là ngày mười lăm.”

Lăng Hà hỏi nhanh, “Đôi vợ chồng thiệt mạng tên là gì?”

Tiết Khiêm đáp nhanh, “Cùng họ Lý, nam tên Lý Liên Phú, nữ tên Lý Thục Bình.”

Lăng Hà gật đầu, “Vậy thì đúng rồi!”

Ánh mắt Lăng Hà đảo qua vách tường loang lổ và lan can gỗ cũ kỹ.

Y cẩn thận dùng ngón tay lướt qua chút dấu vết màu đen bám trên lan can, đưa tới gần mũi cho đội trưởng Tiết và Nghiêm Tiểu Đao ngửi thử, là thứ mùi hắc để lại sau khi đốt dầu hoả.

Trên tường vẫn còn tro đen tạo thành từng vệt mờ mờ, tố cáo hướng chạy trốn của tên trộm vặt.

Ngài Lăng dị ứng và cực kỳ nhạy cảm với tất cả các loại khói lửa, vừa lao ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi khét rất quen thuộc như nhà ai nấu cơm khê.

Tiết Khiêm gật đầu cười, lặng lẽ nói, “Cậu cũng cảm giác gã da đen bị khói hun bên đường có vấn đề?”

Lăng Hà sảng khoái gật đầu, “Đội trưởng Tiết không ngại theo tôi, chúng ta chặn từ hai phía, tới tận nhà bắt con ba ba kia chứ?”

Trên đống gạch ngói nát vụn, căn nhà xuống cấp chỉ còn lại móng và ba góc tường đã hoang tàn, gần như chẳng còn gì đáng để lưu luyến, chỉ còn lại duy nhất chút hoài niệm nhìn phố nhớ người.

Một kẻ cô đơn ngoài ba mươi tuổi, ngoại trừ canh giữ ngôi nhà cũ kỹ ngập tràn kỷ niệm này thì còn có thể đi đâu? Gã đàn ông nghèo túng ngồi trên tấm ván giường, bên cạnh là tấm chăn rách nát lộ cả sợi bông, lồng ngực không ngừng phập phồng, vẫn còn thở dốc nặng nề sau khi nhảy cửa sổ chạy trốn.

Bề ngoài trông gã có vẻ đờ đẫn, nhưng ánh mắt trong trẻo lộ rõ dưới hai con ngươi đen ngòm, giữa bóng đêm lại thêm phần cô độc sắc lẻm.

Vừa lấy lại nhịp thở bình thường sau màn bỏ trốn, một cơn hổn hển khó lòng ức chế lại tập kích lồng ngực gã, cô độc đã bao năm, không có đàn bà, ngoài giải quyết sầu não bằng mấy cuốn tạp chí khiêu dâm và búp bê bơm hơi mua trên mạng thì cũng chỉ còn cách dựa vào trí tưởng tượng.

Ký ức của Vương Sùng Lượng trở về rất nhiều năm trước, ngươi con gái dào dạt thanh xuân với khuôn mặt ửng hồng, thân thể đầy đặn ấm áp, thỏa thích ôm chầm lấy nhau, cùng lăn xuống sàn hưởng thụ cuộc ân ái vụng trộm như cá gặp nước… Gã thò bàn tay thô ráp, tự vỗ về mình trong đũng quần, kỷ niệm và hình ảnh hiển nhiên đã rất mơ hồ, những dịu dàng đã ra đi mãi mãi thật khiến người ta càng thêm chua xót.

Hình như có tiếng vang nhỏ bên ngoài đống gạch vụn, cửa sổ khẽ lay động.

Vương Sùng Lượng còn đang chìm đắm trong hành vi phóng túng dâm ô như uống rượu độc giải khát, nằm trên tấm chăn bông rách rưới thở phì phò, không ý thức được căn phòng xập xệ đã bị người khác bao vây bốn phía, chứng kiến hành động đáng khinh bỉ của gã.

Một bóng dáng tóc dài dong dỏng cao xuất hiện bên cửa sổ, giả giọng phụ nữ chói tai mà rằng, “Vương Sùng Lượng, hồn ma Lý Thục Bình đến tìm anh đây ~~~”

Lại thêm một bóng người cao lớn chặn trước cửa, cười khẩy nói tiếp, “Vương Sùng Lượng, đang làm gì thế? Đang nghĩ đến ai?”

Vương Sùng Lượng giật mình hoảng sợ, quấn chăn bông suýt ngã xuống giường, bóng dáng trong tưởng tượng hoàn toàn trùng khớp với bóng ma trong thực tế, thật sự khiến gã sợ điếng người.

Gã mang cái mặt đầy tro đen chưa kịp rửa, ham muốn tình dục bốc hơi theo mồ hôi lạnh.

Gã vô thức chộp lấy thứ gì đó để tự vệ, Lăng Hà sải đôi chân dài bước vào từ cửa sổ, giờ đã tới rất gần gã.

Lăng Hà ngăn chặn băng ghế đánh tới, nhanh nhẹn vớ lấy ấm trà để qua đêm nguội ngắt trên bàn, tạt mạnh vào mặt gã đàn ông!

Vương Sùng Lượng mãnh liệt bừng tỉnh khỏi trạng thái động tình mơ mơ màng màng, đặt mông ngồi lại xuống giường, kinh ngạc nhìn ngài Lăng và đội trưởng Tiết hai mặt giáp công gã…

Tiết Khiêm nhíu mày, bái phục nước cờ ăn không nói có bất chấp lý lẽ này của Lăng Hà, đưa cho Vương Sùng Lượng một chiếc khăn bông, “Lau mặt sạch sẽ đi đã!”

Ngọn đèn treo trên nóc nhà bật sáng, ánh đèn chập chờn rọi xuống gã đàn ông miễn cưỡng lau sạch bụi tro và nước trà, để lộ ra gương mặt thật sự, chẳng ngờ lại tướng mạo cũng đoan chính hiên ngang.

Người này để ria mép, khá có khí chất đàn ông, dáng dấp nửa thân trần tương đối đẹp mắt, bắp thịt rắn chắc, có lẽ khi còn trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai.

Chỉ có điều ánh mắt gã mơ màng chớp tắt, cộng thêm tính tình quái gở vì xa rời xã hội đã lâu tạo thành thói quen né tránh ánh mắt người xung quanh, rất sợ tiếp xúc với người khác, tấm lưng khẽ run rẩy.

Rác rưởi chồng chất như núi khắp căn phòng khiến cho cả Tiết Khiêm và Lăng Hà cùng không có chỗ đặt chân, poster khiêu dâm và búp bê bơm hơi trần truồng trên giường thể hiện rõ cuộc sống đầy thê lương của gã đàn ông độc thân.

Tiết Khiêm và Lăng Hà cùng đánh giá gã đàn ông nông thôn tướng mạo ưa nhìn ngoài dự liệu tên gọi Vương Sùng Lượng.

Tiết Khiêm kéo ghế ngồi xuống, thành khẩn nói, “Vương Sùng Lượng, chúng tôi đến tìm anh để hỏi chuyện năm xưa, có gì khó khăn mà chúng tôi có thể giúp, anh cứ nói thật ra đi!”

Lăng Hà lười vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói thẳng nghi vấn trong lòng, “Này anh Vương có căn nhà bị cưỡng chế di dời, anh có thể cho chúng tôi biết vì sao tiền bồi thường phá dỡ nhiều như thế, nam nữ già trẻ cả thôn cùng dọn đi, chỉ một mình anh ngoan cố bám trụ ở đây không chịu đi là sao? Căn nhà xập xệ này có ý nghĩa đặc biệt gì với anh? Hoặc là nói, con đường này, thôn làng này chứa đựng tình cảm đặc biệt gì đối với anh phải không?”

Vương Sùng Lượng khẽ giật mình, ngón tay luồn xuống dưới chăn bông định tìm bao thuốc lá rẻ tiền, lại được đội trưởng Tiết nhét cho một điếu loại cao cấp.

Lăng Hà bất chấp khói thuốc phả ra, “Anh Vương này, nửa đêm anh giả ma giả quỷ trong khách sạn bên đường để hù dọa ai thế? Anh định dọa bà chủ hay định gọi hồn ai?”

“Vương Sùng Lượng, Lý Thục Bình là gì của anh? Tại sao mười lăm hàng tháng, vào ngày giỗ của Lý Thục Bình, anh luôn bày linh vị tưởng niệm chị ta tại hiện trường vụ cháy, tháng nào anh cũng vào khách sạn đó giả ma sao?!”

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Vương Sùng Lượng thoáng run rẩy, tàn thuốc lập lòe vẩy xuống đất, đôi mắt gã bất giác sáng lên khi nghe thấy tên “Lý Thục Bình”.

Cách thức thẩm vấn của Lăng Hà luôn là vậy, khí thế bức người, đằng sau khuôn mặt tuấn tú là lập luận sắc bén và thô bạo, hơn nữa luôn tung đòn hiểm vào đúng thời khắc quan trọng nhất.

Lúc này y lấy ra mảnh gỗ hình thù kỳ quái tìm được trong góc tường khách sạn nọ, mạnh mẽ cắm xuống mặt bàn vuông mục nát!

Thứ đồ nọ tỏa sáng dưới ánh đèn, giữa đêm hôm quả thật hơi đáng sợ, thì ra là một chiếc bài vị nhỏ tự chế, bên trên khắc hai hàng chữ đỏ xiêu vẹo, chưa nói đến thư pháp hay ý vị, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của một gã đàn ông nông thôn thô kệch, nhưng tình cảm là thật, hai hàng chữ thổ lộ niềm nhung nhớ tận đáy lòng.

Bài vị ái thê Lý Thục Bình, bài vị ái nhi.

Tiết Khiêm nhíu mày khó hiểu, “Rốt cuộc anh là ai? Là chồng của Lý Thục Bình? Lý Liên Phú chồng chị ta cũng chết trong đám cháy rồi cơ mà?”

Vương Sùng Lượng run lên một cái, khàn khàn cất tiếng, “Tôi không phải Lý Liên Phú! Tôi không phải thằng chồng ma quỷ vô lương tâm của cô ấy!”

Lăng Hà hỏi, “Vậy anh là gì của chị ta?”

Vương Sùng Lượng bỗng nhiên rệu rã, nở nụ cười, “Tôi là người yêu của cô ấy, tôi mới là chồng của cô ấy, cô ấy là vợ tôi…”

Mấy người lập tức tỉnh ngộ, đều đã hiểu.

Gã Vương Sùng Lượng sống mười bảy năm trong thôn này đích thị là một “Lão Vương hàng xóm”, năm xưa đã ngoại tình với bà chủ khách sạn xấu số Lý Thục Bình.

Chắn chắn người này biết sự thật đằng sau vụ việc vợ chồng Lý Thục Bình gặp nạn, nhưng cố tình giấu giếm không khai!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio