Nghiêm Tiểu Đao lái xe rời khỏi trung tâm thành phố phồn hoa.
Cốp xe hắn đựng thổ sản tươi mang về từ tam giang và Loan thành, còn có một hộp trà Ngân Châm Bạch Hào cố tình mua ở miền Nam, cha nuôi hắn thích uống bạch trà.Rời khỏi thành phố, theo hướng Bắc tới gần ngoại ô, nơi này là địa phương trường tồn lưu giữ phong tục tập quán của thành phố sáu trăm năm tuổi, trước phố sau hẻm đều lát gạch ngói màu xám xanh.
Sắc màu cổ kính của thời gian giống như tấm ảnh cũ hiện lên qua chiếc kính vạn hoa.
Nơi này cũng có một chút kỷ niệm thời niên thiếu của Nghiêm Tiểu Đao.
Địa phương này khác biệt hoàn toàn so với các khu thương mại mới xây ở trung tâm thành phố, là chốn đào nguyên ẩn dật tiêu dao cuối cùng để những người có tuổi hoài niệm cảnh quan xưa.
Có thể đây cũng là đào nguyên ẩn dật cuối cùng của Thích Bảo Sơn?
Khó trách ba nuôi quyến luyến lưu lại nơi này… Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng.
Sư phụ già đón khách trước cửa quán trà vén rèm lên, chào hỏi khách khứa đầy nhiệt huyết, tiếng như chuông đồng xuyên thẳng lên sân hứng nắng tầng ba.
Sư phụ ước chừng cũng thấy người khách này quen mắt, chỉ dựa vào Âu phục giày da và khí chất bất phàm cũng đoán được thân phận Nghiêm Tiểu Đao không đơn giản, nhưng không nhớ họ của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao thản nhiên trước tiếng chào hỏi xung quanh, khẽ hỏi quản lý, “Thích gia có đây không?”
Quản lý khách sáo khom lưng cúi đầu, “Có ạ, có ạ! Gian số phía Đông tầng hai, mời sếp Nghiêm!”
…
Sân khấu chính giữa quán trà đang diễn lại vở Kim Qua Thiết Mã và Đại Giang Đông Khứ, diễn viên đọc bình thư mặc sườn xám và áo khoác ngắn nện triện gỗ, quạt giấy trong tay phất xoành xoạch, ngữ điệu trầm bổng liền mạch lúc vui lúc giận, những khán giả cao tuổi ngồi bên dưới cắn hạt dưa uống trà nghe mà say mê.
Nghiêm Tiểu Đao cầm hộp Ngân Châm Bạch Hào, lấy thêm một bình nước ấm từ tay nhân viên phục vụ.
Trong buồng riêng, Thích Bảo Sơn yên vị tại vị trí đầu tiên trên bàn mạt chược, khẽ ngước mắt đối diện thẳng với ánh mắt của Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao rất đúng mực gật đầu, im lặng chào hỏi: Ba nuôi vẫn khỏe chứ?
Nói thẳng ra là không khỏe lắm, Thích gia già đi rất nhiều.
Mấy tháng không gặp, Thích Bảo Sơn vẫn luôn biết cách chăm sóc bảo dưỡng, cạo râu sạch sẽ, nhưng không che đậy được sự già nua mỏi mệt.
Càng cạo râu sạch sẽ càng bộc lộ nếp nhăn trập trùng, tang thương mà gượng gạo bên khóe môi.
Con nuôi bỏ trốn cùng con trai của kẻ thù, hiển nhiên Thích gia không thể khỏe được.
Có lẽ bởi tác dụng tâm lý, Nghiêm Tiểu Đao thậm chí còn cảm giác gọng kính vàng trên sống mũi cha nuôi cũng không sáng bóng như xưa, mắt kính hình như không lau sạch, chỉ có ánh mắt vẫn khôn khéo tinh tường, hai con ngươi sáng quắc.
Bàn mạt chược chém giết say sưa, quân bài không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng pha trà bưng nước cho Thích gia, nét mặt cung kính điềm đạm.
Hắn cũng đồng thời châm trà cho ba vị lãnh đạo khác, đây là để nâng cao thể diện cho Thích gia, Nghiêm Tiểu Đao vẫn hiểu quy củ làm việc và nhìn mặt đoán ý.
“Ôi chao, sếp Tiểu Nghiêm khách sáo quá!” Một người bạn chơi bài dùng giọng điệu a dua nịnh hót trên thương trường buột miệng khen, “Đúng là sếp Tiểu Nghiêm dưới quyền Thích gia chu đáo thật, Thích gia khéo dạy quá!”
Thích Bảo Sơn buông mắt “ừm” một tiếng, không huênh khoang không đay nghiến, cảm xúc kín đáo, lúc này giơ tay với cây nào là ăn cây đó.
Một bạn chơi khác kinh hô, “Chậc, xem kìa, con nuôi yêu quý của ông vừa đến thì ‘Tụ bảo bồn’ cũng đến, tài nguyên cuồn cuộn nha, kiểu này là chuẩn bị ăn tiền của hội cánh trên bọn tôi rồi!’
Thích Bảo Sơn chỉ vào chỗ trống bên cạnh, để “Tụ bảo bồn” Nghiêm Tiểu Đao ngồi xuống cạnh ông.
Giữa cha và con nuôi, bất kể âm thầm trải qua bao nhiêu sóng gió và bất hòa, trước mặt người ngoài vẫn phải giữ ân tình hiếu nghĩa.
Thích Bảo Sơn khoát tay, Nghiêm Tiểu Đao ngầm hiểu, hai người ăn ý không lên tiếng, mâu thuẫn trước kia tuyệt đối không thể hé lộ để người ngoài chê cười, đó cũng là tác phong đoàn kết của các doanh nghiệp gia đình trên phương diện làm ăn.
Chưa nói tới quan hệ của Thích gia và Tiểu Đao, Triệu Khởi Phượng lẳng lơ có tiếng, chủ tịch Giản liên tục bị cắm sừng mà vẫn có thể sắm vai vợ chồng son với chị ta! Diễn xuất của những người này đã lên tới trình độ thượng thừa từ lâu!
Lượt trà thứ hai, một bạn chơi rất tinh ý đứng dậy, nhường chỗ cho Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao vừa ngồi xuống, Thích Bảo Sơn đã liếc nhìn hắn, sâu xa nói, “Sếp Tiểu Nghiêm, lão phu hi vọng anh hạ thủ lưu tình.”
Nghiêm Tiểu Đao khom lưng đáp, “Ba nuôi nói vậy là sao?”
Nghiêm Tiểu Đao liên tục săn sóc, đặc biệt thả bài cho cha nuôi ăn, hai bạn chơi khác đập bàn la ó, “Ván này không đánh được nữa, hai người tâm ý tương đồng phụ tử liền tâm quá rồi!”
Tính toán thế bài rất mệt mỏi, vắt óc đánh sao để người khác ăn cũng không dễ dàng hơn nghĩ cách để tự mình chiến thắng.
Đầu óc Nghiêm Tiểu Đao suy tính rất nhanh, nhưng đối diện với cha nuôi, đáy lòng hắn rối bời, vẻ muốn nói lại thôi lồ lộ trên nét mặt.
Hễ có Nghiêm Tiểu Đao trợ oai bên cạnh, Thích Bảo Sơn lập tức như hổ thêm cánh, tung hoành ngang dọc trên bàn mạt chược, phong cách ra bài tù túng chán nản khi nãy, lúc này chuyển thành xuất kích bốn phương thế không để đỡ, nhanh chóng thắng một vòng.
Ván cuối cùng, Thích Bảo Sơn thắng nhờ “Thất tiểu đối”.
Bảy cặp bài, tổng cộng mười bốn cây, ù theo cặp.
Con nuôi còn chưa kịp giúp, Thích gia đã bốc được mười bốn cây bài hoàn toàn dựa vào may mắn, cũng rất tuyệt vời.
Nhóm bạn chơi này là “hội bài” thường xuyên góp vui với Thích gia tại quán trà, rất hiểu lối chơi của nhau, cảm thán từ tận đáy lòng, “Cái lão Thích Bảo Sơn này chuyên trị ù bảy cặp với bọn mình, mẹ kiếp bực thật!”
“Từ nay mấy người chúng ta đánh bài phải thêm luật mới, không cho lão ù bảy cặp nữa.
Cứ ù là ù rõ lớn, một ván lời tám ngàn của ông rồi!” (~tr)
“Thích Bảo Sơn này, chẳng trách hồi trẻ ông có biệt danh là, là gì nhỉ? ‘Thích Đối Đối’ à? Hay là ‘Thất Đối Đối’? Rõ là ông còn gì!” (Đối ở đây nghĩa là cặp)
“…”
Trong buồng chuyện trò vui vẻ, giọng điệu tâng bốc qua lại làm không khí tràn ra thứ cảm giác sánh đặc khiến người ta sinh ghét, giác quan cũng trở nên chậm chạp.
Cuộc trò chuyện ồn ào càng lúc càng xa khỏi tai Nghiêm Tiểu Đao, ý thức của hắn chậm rãi tiêu tan, phân tán, quầng sáng thoáng hiện lên trước mắt…
Thích gia cũng là một cao thủ mạt chược, tuổi càng lớn càng đa mưu túc trí, rất biết cách mò bài đánh bài, tới mức kỹ thuật chơi bài đáng sợ của Nghiêm Tiểu Đao cũng là học từ cha nuôi hắn!
Bởi vậy, Nghiêm Tiểu Đao vẫn luôn biết, chẳng qua không nói thật với đội trưởng Tiết và Lăng Hà mà thôi.
Thích Bảo Sơn đi tới đâu cũng sẽ kết giao với mấy người bạn chơi bài.
Ngoài đam mê áo khoác lụa, giày vải đen, đồ cổ và xuống bếp làm vài món lót dạ, người này còn gắn liền với bàn mạt chược, thu được danh hiệu “Thích Đối Đối” từ trên chiếu bài.
Mấy người còn lại nhận ra sắc mặt đầy tâm sự riêng của Thích Bảo Sơn và Nghiêm Tiểu Đao, đánh xong ván cuối bèn cáo từ.
Nghệ nhân bình thư cũng đã rút lui, từ sân khấu vọng ra tiếng hát líu lo.
Thích Bảo Sơn không đợi Nghiêm Tiểu Đao mở miệng, đẩy ghế “rầm” một cái, cáu kỉnh nói, “Hát cái quỷ gì không biết! Đi, cha con ta cho chúng biết thế nào mới gọi là hát!”
Thích Bảo Sơn là khách hàng lớn của quán trà này, bình thường chi tiêu và đóng góp không hề ít, nghênh ngang đưa Nghiêm Tiểu Đao vào thẳng hậu trường, đây mới thật sự là đãi ngộ VIP.
Hậu trường là nơi thay quần áo và trang điểm của đoàn kịch, người đến người đi tấp nập.
Hôm nay Thích Bảo Sơn rất phấn chấn, ngồi trước gương chải tóc về phía sau, dùng thuốc màu tự hóa trang thành tu sinh (vai nam trung niên trong tuồng cổ).
Mặt bôi màu trắng, mí mắt và ấn đường dùng màu đỏ để hài hòa cảm giác ngợp phấn.
Thích Bảo Sơn có gương mặt thuôn dài, vẽ màu lên trông lại rất tuấn tú.
Thích Bảo Sơn đeo ba lọn râu giả, trịnh trọng giơ tay gọi, “Tiểu Đao lại đây, con hóa trang thành Triệu Vân cho ta xem nào! Cha con ta có thể vừa hát vừa diễn ‘Trường Phản pha’.”
Nghiêm Tiểu Đao cạn lời, “Sao con làm được!”
Thích Bảo Sơn nói, “Con chưa làm sao đã biết là không được! Hồi nhỏ con từng hóa trang thành Triệu Vân rồi còn gì? Ta dạy con rồi mà.”
Nghiêm Tiểu Đao xấu hổ tự giễu, “Con học nghệ không tinh, hóa trang không đẹp gì hết.”
Thích Bảo Sơn nói, “Mặc thêm giáp trụ của Đại Vũ Sinh vào, không tồi!”
Hồi thiếu niên, quả thật Nghiêm Tiểu Đao từng đến đây chơi, hóa trang thành Thường Sơn Triệu Tử Long khôi ngô, còn trang bị cả cây thương bạc đầu hổ, khoa tay múa chân cực kỳ đẹp trai và phóng khoáng.
“Sợ cái gì, chân con đã lành lặn như xưa rồi mà, so với ngày xưa còn hoạt bát hơn ấy chứ, sợ không đi được ủng đế cao hay sao?” Thích Bảo Sơn khó chịu trong lòng, sơn màu trên ấn đường giống hệt ngọn lửa đỏ rực trên cầu cảng, “Thằng nhỏ Lăng Hà kia làm cách nào chữa khỏi chân cho con thế? Chữa cái chân còn thu phục được cái tâm, lợi hại thật.”
Nghiêm Tiểu Đao chỉ chờ để nhắc lại chuyện cũ, hắn lại gần chỗ Thích Bảo Sơn ngồi, thành khẩn nói, “Ba nuôi, con trì hoãn mãi mới chịu về, con xin lỗi ba.”
Đôi bên đã không còn gì giấu giếm, khuôn mặt đeo râu giả của Thích Bảo Sơn dường như cũng đắm chìm trong màn kịch nhân sinh khổng lồ, ngẩng đầu nói, “Con tới miền Nam một chuyến, con đã biết hết rồi.
Tiểu Đao à, con thấy thế nào về nửa đời người của lão cha nuôi này? Trong lòng con nổi lửa, con khinh thường những chuyện ta đã làm, con cảm thấy ta làm mất thể diện của con đúng không!”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ lắc đầu, “Ba nuôi, con không thấy mất thể diện.
Con hiểu mà, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể phân rõ trắng đen, là thiện hay ác cũng chưa chắc đã rạch ròi.
Xét cho cùng thì Trần Cửu không phải người lương thiện, năm đó hắn làm xằng làm bậy, ba lựa chọn xu lợi trừ hại, con có thể hiểu được.
Nhưng hành động ấy lại dẫn tới rất nhiều người vô tội bị sát hại diệt khẩu, có một số việc chung quy vẫn thật quá đáng, con không thể chấp nhận.”
“Ba nuôi à, bao năm nay ba dạy con rất nhiều đạo lý sâu sắc.
Sống ở trên đời, làm người hay làm việc đều phải dựa vào nghĩa khí và lương tâm, tuyệt đối không sợ bóng sợ gió, nhất định phải dám làm dám chịu.
Người như chúng ta vẫn luôn gian khổ bước từng bước trên con đường nhập nhằng giữa sáng và tối, năm xưa bất cẩn bước lệch một bước, giả sử lúc này uốn nắn lại được, thì cũng không thẹn với bổn phận làm người trung hiếu nhân nghĩa và liêm sỉ mà từ nhỏ con đã vâng theo như lời ba dạy bảo… Ba nuôi à, không có chuyện gì cha con ta không gánh nổi, ba đến cục cảnh sát tự thú đi!”
Cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao mới bộc lộ mục đích thật sự khi gạt Lăng Hà tới gặp Thích Bảo Sơn, chính là để nghĩ mọi cách khuyên người này tự thú.
Bất kể ra sao, hắn cũng không muốn nhìn thấy một ngày nào đó Lăng Hà lại giết đến cửa, hai người ôn lại thù cũ, một mất một còn sống mái trước mặt hắn.
Hai tay hắn lồng vào nhau, khớp xương siết chặt tới trắng bệch, nhưng lập trường rất kiên định, “Ba à, bí thư Du đã biến thành như vậy rồi, trong lòng con, ba là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, bất khuất gấp trăm lần Du Cảnh Liêm miệng hùm gan sứa bất tài vô dụng! Con tự nhận là con cũng kiên cường gấp mười lần thằng con đụng đâu hỏng đó của Du Cảnh Liêm! Bất kể tương lai có như thế nào, đối với đại ân đại đức của ba, con vẫn trước sau như một.
Nếu ba tình nguyện đi tự thú, con đi với ba; ba ngồi tù, con ngồi cùng ba, con tuyệt đối không né tránh! Ba à…”
“Ba mày bị bắn chết trên pháp trường, mày mang bữa cơm cuối cùng đến thăm ba, sau đó chuẩn bị quan tài liệm xác cho ba sao?!” Thích Bảo Sơn đứng phắt dậy, thân hình chợt có vẻ cao lớn trong căn phòng nhỏ chật chội, lớp hóa trang lóa mắt dưới ánh đèn khiến người ta nảy sinh cảm giác không chân thật, “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha!!!”
Các diễn viên đợi lên sân khấu xung quanh phát hiện không khí bất ổn, lặng lẽ nhíu mày tránh xa khỏi thị phi này, căn phòng hóa trang không quá lớn chỉ còn lại hai cha con.
Nghiêm Tiểu Đao mặt mũi sạch sẽ đối diện với Thích gia hóa trang rất đậm, lớp sơn màu như thứ trang sức ngụy trang, nhưng rành rành hiển hiện rất cả nỗi buồn giận chân thật nhất.
Thích Bảo Sơn loạng choạng lảo đảo, đột ngột dán mắt nhìn Tiểu Đao, “Tiểu Đao à, ta cho con biết, hai cha con ta đúng là kiên cường gấp mười gấp trăm lần cha con nhà họ Du, ba nuôi của con cũng bất khuất gấp mười gấp trăm lần lão súc sinh họ Du… Nhưng ta không cam lòng.”
“Ta rất hối hận…” Cảm xúc vật lộn tràn ra khỏi đáy mắt Thích Bảo Sơn, ba lọn râu giả phập phồng bởi hơi thở, Nghiêm Tiểu Đao chưa từng thấy cha nuôi thất thố như vậy, chân thật như vậy.
Thích Bảo Sơn móc tim móc phổi nói những lời rất thật lòng, “Trần Cửu làm nhiều việc ác, chết là đáng, ta không hối hận vì xuống tay giết hắn, lúc bị chém còn bắn đầy máu bẩn hết người ta, đúng là thằng bại hoại chính cống! Ban đầu chỉ định phân chia tang vật rồi cầm tiền bỏ đi, nhưng ai ngờ đâu vợ chồng chủ khách sạn lại bước vào ngay lúc đó.
Ta thật sự không đành lòng, nhưng vì tư lợi của bản thân mà ngầm cho phép Trương Đình Cường sát hại đôi vợ chồng vô tội, đó là ta bất nhân, là món nợ cả đời của ta, bao năm nay lương tâm ta vẫn cứ bất an.”
“Lão Du Cảnh Liêm đó, gian trá xấu xa khiến người ta khinh ghét, cả đời ta chẳng thèm kết bạn với loại người này, bình thường cũng không qua lại với lão… Là lão lợi dụng lúc người ta gặp nạn, cưỡng hiếp bà chủ nọ.”
Hơn mười năm trước, giữa ngoại ô hoang vắng, trong cơn mưa đêm tăm tối mịt mù, một nhóm người gây ra trọng án, vết máu nhuộm đỏ tay vịn cầu thang.
Những tấm ván gỗ mục nát không chống chọi nổi sức nặng của mấy người đàn ông trong cơn ẩu đả, bị giẫm nát thành mảnh vụn, chuẩn bị sập xuống.
Tại thời khắc nguy ngập đến tính mạng, tất cả nhân nghĩa, đạo đức, nhân tính, đều biến mất sau ánh máu ngút trời.
Giọt máu đầu tiên bắn lên mí mắt, mùi tanh đặc sệt đủ để trùm kín chút bình tĩnh, khiếp đảm và lương tri ít ỏi còn sót lại của một con người, tiếp nối là điên cuồng chém giết không thể cứu vãn, từng nhát đao vung lên đều tóe máu…
Thích Bảo Sơn thuận tay trái, trên tay trái chính là thanh đao miệng rộng nọ, lưỡi đao tích máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn.
Ông phải ra tay, khoảnh khắc tàn độc và hung ác đó tình cờ cũng là lá bùa hộ mệnh để ông tự vệ.
Hành vi giết người cướp của này, nếu để lộ một chút yếu đuối nhát gan, mi sẽ nhận về thêm nhiều nhát chém, mi rất có thể trở thành Trần Cửu thứ hai chết dưới mưa đao.
Thích Bảo Sơn không có đường lùi, bất ngờ tao ngộ, hận thù biến thành chiến trận, khiến ông không có lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với Trương Đình Cường và Du Cảnh Liêm, bất kể tình nguyện hay không tình nguyện, tất cả đã cùng hội cùng thuyền, bàn tay mỗi ngươi đều đã dính máu.
Khuôn mặt tái nhợt và tiếng thét chói tai của người phụ nữ gần như xuyên thủng tiếng mưa rơi tí tách, những kẻ thủ ác lập tức sững sờ, một phút bất cẩn khiến nhân chứng vô tội gặp phải đại họa… Nhưng chẳng thể ngờ, khi Lý Thục Bình bị trói tay bịt miệng nhét vào tủ áo, đôi mắt nhuốm máu của Du Cảnh Liêm lại chuyển sang người phụ nữ xinh đẹp nọ…
Thích Bảo Sơn căm hận tình tiết đột ngột phát sinh này, đây hoàn toàn không phải tác phong kín đáo cẩn trọng nhất quán của ông, việc này nhất định sẽ liên lụy càng thêm rộng, đốm lửa nhỏ nhoi sẽ biến thành trận hỏa hoạn không thể vãn hồi.
Ông khinh miệt quát Du Cảnh Liêm, “Đói thế rồi cơ à? Cứ phải đụng vào cô ta mới được hay sao? Đt mẹ mày nhục nhã!”
Nửa thân dưới xộc xệch luộm thuộm của Du Cảnh Liêm lòi ra khỏi tủ quần áo, vết máu đỏ tươi tràn ra mép tủ.
Thích Bảo Sơn ghét bỏ đạp mông họ Du một cú.
Cú đạp này cũng làm cho cả hai cạch mặt nhau suốt nhiều năm, trong lòng đã có nghi kị, hai bên không qua lại.
Du Cảnh Liêm mắc căn bệnh tế nhị, muốn làm tặc trộm thịt tươi nhưng không có “kỹ năng” hữu dụng, đàn ông càng bí bách sinh lý quanh năm như vậy, tâm lý biến thái lại càng bị hành hạ bởi việc chứng tỏ sự “đàn ông” của mình, đặc biệt thích ra tay với phụ nữ, người già và trẻ con yếu đuối.
Bởi vì căn bệnh liệt dương mà không làm được chuyện gì, có lòng nhưng không có lực, thật khiến người ta khinh bỉ.
Hành vi ác độc của người này, cuối cùng lại ép tất cả phải giết người diệt khẩu.
Những thi thể bị lửa thiêu đen đúa chính là tội nghiệt không thể tha thứ đeo bám suốt cuộc đời, linh hồn của tất cả đã biến thành tro tàn trong biển lửa, không có đường quay lại.
…
Thích Bảo Sơn như đã nhập vai, thổi bay chòm ria mép đen nhánh, ngâm nga ca hát, cầm cây giáo dài đứng lên múa may.
Nghiêm Tiểu Đao đem mối ngờ vực trong lòng hỏi ra lời, “Khi đó chủ tịch Lăng Hoàng của Lăng thị cũng là người vô tội.
Bởi vì biết rõ nội tình nên ông ta mới bị hãm hại vào tù?”
“Lão mà vô tội cái chó gì!” Thích Bảo Sơn quát.
Mũi giáo lao tới, Nghiêm Tiểu Đao ngửa ra sau né tránh, mũi giáo không muốn đâm hắn, mà cắm vào rìa hộc tủ.
“Ta biết vì sao ta sơ hở rồi… Bởi vì năm xưa ta đến cục cảnh sát tố cáo Lăng Hoàng.” Thích Bảo Sơn ngửa mặt lên trời, thở dài cảm thán thời vận của mình không đủ, đôi mắt chất chứa oán hận và không cam lòng, “Thế nhưng ba mày không hối hận khi tố cáo lão, hãm hại lão, ép lão ngồi tù, thứ cặn bã suy đồi ra tay với trẻ con, với chính đứa con mà mình nuôi dưỡng như thế, thằng nào cũng đáng chết.”
“Pháp luật chẳng khác gì trò đùa, tại sao pháp luật không thiến hết lũ người đó rồi phanh thây xé xác chúng?” Khuôn mặt Thích Bảo Sơn bị sơn màu phủ lấp tới cứng ngắc, bi thương nở nụ cười, “Ta biết thằng nhỏ họ Lăng muốn gì rồi, nó muốn trả thù bọn ta.
Du Cảnh Liêm và lũ khốn nạn kia làm những trò buôn da bán thịt mất hết tính người, nhưng ta không hề làm, ta chưa bao giờ làm những việc ác độc thối nát đó! Tiểu Đao à, ba nuôi của con làm người vẫn có ranh giới đạo đức, nhưng trên đời này, lũ ác ôn không có ranh giới thì nhiều lắm!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao đứng giữa căn phòng, tim đập loạn nhịp, đau đớn thay cha nuôi của hắn, muốn tìm Lăng Hà giãi bày hết ấm ức nghẹn trong cổ họng không nói ra lời.
Qua bao gió táp mưa sa, đạo lý làm người đã thuộc nằm lòng, Thích Bảo Sơn nở nụ cười khí khái giang hồ, “Tiểu Đao à, con vẫn nghĩa khí lắm, không lâm trận bỏ chạy, vất ba con ở lại đây chờ bị tóm, bị bắn.
Cha con ta dù gì cũng không cùng huyết thống, có thể làm được tới mức này, Thích Bảo Sơn ta thấy cũng đủ rồi!”
Sân khấu đã thay màn, một kép đào lên diễn kịch.
Người đánh trống gõ theo tiết tấu lảnh lót, tình cờ đệm nhạc cho tâm tình vừa biến đổi của hai người trong phòng hóa trang.
Hiển nhiên Thích Bảo Sơn không có hứng thú với giọng hát mong manh như tiếng thì thầm.
Ông cầm giáo, lão phu liễu phát thiếu niên cuồng, cất giọng hát một vở kinh kịch tên gọi “Sưu cô cứu cô”.
(Trích từ bài thơ Mật châu xuất liệp của Giang Thành Tử, ý là “Già đây bộc phát thói ngông cuồng tuổi trẻ”)
Vở “Sưu cô cứu cô” này thuật lại câu chuyện bi tráng về một đứa trẻ mồ côi nhà họ Triệu.
Triệu Thuẫn trung nghĩa chính trực bị hãm hại, môn khách Trình Anh Vi cứu lấy đứa con bơ vơ của nhà họ Triệu, dùng tính mạng con ruột mình đổi lấy tính mạng đứa trẻ mồ côi nọ, nuôi nấng đứa con nhà họ Triệu thành người, trả nợ máu cho gia tộc.
Chất giọng Thích Bảo Sơn thuần phác khàn khàn, sắc ngọt cắt ngang không khí nồng đậm, tất cả những tiếng líu lo bên ngoài biến thành khe hở mờ mờ hư ảo, xúc cảm tang thương vấn vít dài lâu.
Tiếng hát của ông thúc vào tâm can phế phổi, khiến Nghiêm Tiểu Đao chìm trong hoảng hốt và rối rắm vạn phần, luôn cảm thấy từng câu từng chữ của cha nuôi tràn đầy huyết lệ chua xót, chính là đặc biệt hát cho hắn nghe…
Ngài Lăng được Thích gia móc gan móc ruột nhắc tới, lúc này đang yên vị trong căn phòng rộng lớn và trống trải tại trụ sở lâm thời, tai nghe nối vào thiết bị nghe lén.
Khuôn mặt y chợt co giật rất khẽ, sắc mặt chuyên chú, im lìm ngồi như tượng đất.
Mao Trí Tú nhận ra cảm xúc của người này có vẻ không ổn, chắc chắn không nấu bữa tối hôm nay rồi, rơi vào đường cùng đành phải tự mình động thủ, nấu một nồi mì Ý sốt cà chua thịt bằm bừa phứa giản đơn.
Nồi mì sâu như thung lũng, đủ để năm sáu người trong nhóm ăn no.
Mao Trí Tú nói, “Lăng tổng à, em biết là không hợp khẩu vị anh, nhưng ít nhiều gì cũng nể mặt ăn một bát đi chứ, không thì từ nay em không nấu nữa đâu!”
Lăng Hà rũ mắt, chìm trong suy nghĩ như đang ngồi thiền.
Y cân nhắc từng đoạn chuyện trò đầy chân thành giữa Thích gia và Tiểu Đao, ý thức bị nhấn chìm bởi những cảm xúc kịch liệt và chi tiết phức tạp rối ren, rất nhiều chuyện không mấy ăn khớp với suy nghĩ ban đầu của y, trải qua hiệu ứng bươm bướm, những sai lệch nhỏ bắt đầu lên men, tại cuối con đường lại trở thành khác biệt rạch ròi.
Quan niệm phiến diện y cố thủ từ lâu đã hơi dao động.
Y nhíu mày, “Có lẽ tôi tính sai rồi.”
Mao Trí Tú không hiểu, còn khích bác Lăng Hà, “Anh tính cái gì sai cơ? Chẳng phải xưa nay anh ‘đẹp nhất’, ‘đúng nhất’ còn gì?”
Lăng Hà nhíu mày trong khổ sở và bất đắc dĩ, “Tôi chém hắn một nhát, có lẽ tôi tính nhầm rồi.”
Người đang yêu đúng là thần kinh cả lũ, Mao Trí Tú rùng mình, “Lăng Hà ơi, chân anh Nghiêm đã khỏi từ lâu rồi, anh tỉnh lại đi!”
Lăng Hà vô thức vuốt ve mắt cá chân mình, cảm nhận được cơn đau oan ức, bén ngọt xuyên thủng xương cốt và cõi lòng.
Hận thù không thể bỏ qua thôi thúc y xuống tay độc ác với Tiểu Đao, nhát đao nọ cũng như đâm thẳng vào người Thích Bảo Sơn, bây giờ y mới nhận ra, cái người phía sau Tiểu Đao mà y luôn xem là mục tiêu ấy, đã mơ hồ rớt khỏi hồng tâm.
“Thích gia không phải một nhóm với những kẻ đó, không nằm trong vòng đó.
Ông ta chưa từng làm, có vẻ như ông ta không nói dối Tiểu Đao.” Ngài Lăng luôn giữ vững phong thái đại tướng quân điềm đạm và trấn định, hiếm khi khó giữ nổi bình tình, bàn tay nắm chặt điện thoại di động cũng đắn đo lưỡng lự.
Y cúi đầu nhắn tin, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, chẳng biết nói gì phía sau hai chữ “Tiểu Đao”, cuối cùng chỉ gửi đi vỏn vẹn: Tiểu Đao.
Hai chữ đủ để vỗ về hai con người yêu nhau.
Nghiêm Tiểu Đao trả lời rất nhanh, là ký hiệu mặt cười, không nói thêm một chữ.
Lăng Hà chợt thấy đau lòng, Tiểu Đao rất khổ sở, nhưng luôn giữ khuôn mặt tươi cười kiên cường chống đỡ trước mặt y.
Y vội nhắn thêm: Tiểu Đao, tôi muốn gặp anh.
Nghiêm Tiểu Đao trả lời: Tối nay không tiện, ngày mai nhé.
Ngón tay Lăng Hà gõ chữ rất nhanh, tâm tình khao khát gần như buột ra: Tiểu Đao, anh đến đây, tôi muốn liếm anh.
Hàng chữ này suýt thì chọc mù mắt y, đây cũng không phải là lời y có thể nói ra miệng.
Từng chữ đều rất đơn giản, nhưng ghép lại thành một câu Lăng Hà không hiểu.
Lăng Hà nghiêng đầu nhìn hàng chữ mình vừa gõ, mường tượng bộ dạng Nghiêm Tiểu Đao, biết rất rõ rằng mình yêu quá, chìm sâu quá, đã bị đánh bại triệt để rồi, nhưng vẫn dùng đầu ngón tay chiến đấu với tâm trí và lý trí, lặng lẽ hủy diệt từ ngữ nhạy cảm nhất, xong xuôi mới gửi đi.
Tiểu Đao, anh đến đây, tôi nhớ anh.