Quách Triệu Bân dán mắt nhìn Lăng Hà điềm nhiên tản bộ nhưng thực chất là đang lục soát tìm người trong camera, ấn chuông gọi quản lý đội bảo vệ, chỉ vào màn hình nói, “Có người muốn con cá tươi này, bắt lấy nó trước, chưa biết chừng đêm nay lại thêm ‘món chính’!”
Quản lý đội bảo vệ tỏ vẻ ngập ngừng, đứng im không nhúc nhích.
Quách Triệu Bân không phải sếp của Cẩm Tú Hoàng Đình, đúng là vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm!
Lương Thông cảnh giác truy hỏi qua điện thoại, “Cậu định bắt ai?”
“Thằng nhãi họ Lăng, nó cũng vào theo đây này.” Quách Triệu Bân dửng dưng cười khẩy, ý tứ chòng ghẹo lồ lộ ra ngoài, “Trăm nghe không bằng một thấy ha ha, ngọt hơn cả đàn bà! Tự chui vào lưới thì đừng trách bọn tao thu lưới về.”
Lương Thông suýt thì buột miệng, đcm ai là “bọn tao” với mày?
“Cậu thôi ngay cho tôi, đây là chỗ nào!” Lương Thông lớn tiếng ngăn cản, “Đây là sản nghiệp đứng tên tôi, cảnh sát đang chặn bên ngoài, đừng có đụng vào Lăng Hà, đừng gây chuyện cho tôi.”
Quách Triệu Bân sinh lòng bất mãn, khó chịu nói, “Chủ tịch Lương này, cuối cùng tôi mới hiểu nhé, rõ ràng ông không tôn trọng tôi, mà cũng chẳng nể mặt cậu tôi đâu nhỉ? Lúc khấm khá phát tài thì ôm ôm ấp ấp, ước ước ao ao được gọi anh gọi cậu! Ngày xưa không có cậu Đình nhà tôi giật dây bắc cầu nói khéo từ bên trong thì cái nhà chứa này của ông có phất lên được không? Cái đcm ông đã bị triệt phá càn quét san thành bình địa từ lâu rồi! Bây giờ mới chỉ phát sinh chút phiền toái nhỏ mà ông đã xoắn hết cả lên đòi qua cầu rút ván à? Sao chả có nghĩa khí gì thế hả chủ tịch Lương?”
Lương Thông, “…”
Lương Thông hổn hển không muốn đáp lời, để đường dây chìm vào im lặng, chính là đang im lặng phản kháng những người này.
Là một doanh nhân cực kỳ thành đạt, lão am hiểu cả chính trị và thương trường, cùng với mối quan hệ cộng sinh giữa các thế lực quyền quý vẫn luôn dựa dẫm ký gửi lẫn nhau.
Lão đã không còn khả năng thoát ra khỏi tấm lưới khổng lồ này, chung quy vẫn không muốn nghênh ngang đắc tội với tâm phúc của cấp trên, mà hiện tại Đình gia đang sắm vai nhân vật “tâm phúc” nọ, đến mức thằng “cháu trai” ất ơ kia cũng dám ngang ngược hống hách thế này.
Đệch mẹ nó chứ, một chữ “cậu” mà định ăn cả đời, một thằng giang hồ du thủ du thực mà dám diễu võ dương oai trước mặt ông nội mày sao? Trâng tráo hèn hạ… Lương Thông nghiến răng nghiến lợi, căm hận tận xương, cảm giác bị nắm nhược điểm và uy hiếp cực kỳ khó chịu.
Nhưng lửa đã cháy tới gót chân lão, phiền toái này muốn bỏ cũng không bỏ được…
Lăng Hà bước trên tấm thảm gấm êm ái mềm mại, đèn tường hai bên phục chế lại bóng dáng của y, hoàn mỹ hắt xuống tấm thảm.
Các lối đi trong cung điện chồng chéo chằng chịt, Lăng Hà trí nhớ rất tốt, mạch lạc loại bỏ những con đường đã đi qua, tuy nhiên vẫn thấy mờ mịt và phân vân giữa quần thể kiến trúc phức tạp rắc rối như tổ ong này.
Y biết bên trong cung điện này có rất nhiều camera giám sát, chắc chắn gương mặt y đã bại lộ từ lâu.
Các nhà hàng, quán bar mang phong cách khách nhau mời chào thượng khách giàu có bằng đèn đuốc xa hoa tráng lệ.
Nơi này được ca tụng là hội sở bậc nhất Yên thành, quả nhiên bất kể là thức ăn thông thường hay cao lương mỹ vị “thịt người” đều hội tụ đầy đủ hương vị và màu sắc đa quốc gia.
Lăng Hà đi qua một nhà hàng kiểu Pháp, khóe mắt liếc thấy món cà phê phân voi được liệt kê trên thực đơn bên ngoài, trùng hợp ghê, y lại vô tình gặp được người quen tại cái nơi nồng nặc mùi cà phê phân voi này.
Cậu chủ nhỏ Lương Hữu Huy bị mấy gã công tử líu lo vây quanh, kề vai sát cánh hàn huyên đủ thứ chuyện.
Lương thiếu gia mặc T-shirt trễ cổ bó sát người, cổ áo thiếu điều trễ tới rốn, mái tóc xịt keo bóng loáng tỏa sáng dưới ánh đèn.
Lương Hữu Huy vào hội sở từ cổng sau.
Đội phó Phương canh gác cổng sau lập tức báo cáo cho ma thú Tiết Khiêm trấn thủ trừ tà tại cổng trước, “Đội trưởng, Lương thiếu gia vừa lái xe vào, nhìn vẻ mặt và tốc độ thì có vẻ là vào chơi thôi, hình như không đề phòng gì hết.”
Qua bộ đàm, Tiết Khiêm không lên tiếng.
Gã có thể nói gì đây? Định dùng mặt Lương Hữu Huy thay cho “thẻ VIP”, “cầu thang”, “lá chắn”, hay là xách cu cậu ra làm “con tin” luôn? Có một số việc gã không muốn làm, mà cũng chẳng làm nổi, bây giờ Tiết Khiêm không muốn nghe thấy cái tên tên Lương Hữu Huy, coi như không quen biết người này.
Lúc này Lăng Hà đang trước cửa nhà hàng đợi Lương Hữu Huy.
Nói y là nhân viên phục vụ thì khuôn mặt y thật sự quá kinh thiên động địa; nói y là trai bao bình thường thì đôi mắt mang độc lại quá chính trực hiên ngang, chằm chằm nhìn thẳng vào Lương đại thiếu gia giữa đám người, nhoẻn miệng cười quyến rũ vô ngần, rành rành thể hiện ngụ ý mời gọi đầy khăng khít miên man.
Mấy gã công tử không hẹn mà cùng hiểu lầm, cười ầm ĩ đẩy Lương Hữu Huy tới trước mặt Lăng Hà.
Lương Hữu Huy nhìn thấy Lăng công tử thì sợ khiếp vía.
Viền mắt đen ánh kim câu hồn đoạt phách, chói mù mắt cậu rồi…
Lăng Hà biết thời biết thế dụ bắt luôn thái tử, khoác vai Lương Hữu Huy rêu rao khắp nơi trên hành lang rực rỡ ánh đèn.
Trong bể cá tươi Cẩm Tú Hoàng Đình, kẻ mắt đen ánh kim chính là ám chỉ với thượng khách rằng mình đang mặc quần lót ren và đi tất da chân màu đen.
Tất nhiên Lương Hữu Huy không có gan mơ tưởng đến nửa thân dưới của Lăng công tử, trước mặt Lăng Hà, cu cậu chỉ như bé mèo nhà tí xíu ngoan ngoãn đứng trước quý ngài mèo bengal to lớn.
Huống chi cậu còn bị vầng hào quang kiều diễm chói lòa của y đạp xuống làm nền, thật sự chẳng thoải mái tẹo nào, chiều cao của Lăng Hà trong mắt cậu cũng mang đầy tính xâm lược và cảm giác áp bức, mỗi lần cậu muốn lại gần vị đại gia này là một lần phải tự ép mình ngửa lên độ, chuột rút cổ tới nơi rồi.
Lương Hữu Huy ngớ người, “Ớ, sao cậu đến đây?”
Lăng Hà tủm tỉm, “Tôi đến thăm anh mà, ba anh có đây không?”
Lương Hữu Huy thốt ra, “Hi vọng là không… À, không phải, tôi chưa gặp ba tôi.”
Lăng Hà nói, “Quá tốt.”
Lương Hữu Huy ngẫm lại, “Tiểu Đao đi cùng cậu đúng không? Tiểu Đao đâu rồi?”
Lăng Hà nở nụ cười từ tâm khảm, tốt bụng suy nghĩ thay cậu chàng, “Thiếu gia à, trước tiên anh đừng quan tâm Tiểu Đao ở đâu, tôi có thể nói cho anh biết đội trưởng Tiết của anh bây giờ đang cách ở anh không xa đâu nè.”
“Hả?” Hai dòng trạng thái kỳ diệu là sung sướng hò reo và tim đập thình thịch đồng thời tập kích bộ não Lương Hữu Huy, nóng và lạnh cùng lúc giáp công khiến cậu chàng run bắn, nhưng xen lẫn với mừng rỡ lại là chột dạ vô tận vô cùng, “Anh Tiết của tôi cũng đến hả?… Ảnh đến truy quét tệ nạn à?!”
Dạo này Lương Hữu Huy bị ông bô truy như diều hâu bắt gà con, bủa vây chặn kín không còn chỗ trốn, mỗi ngày cu cậu chỉ dám gửi vài tin nhắn đong đưa coi như tự an ủi, không ngờ hôm nay anh Tiết lại chủ động đến tận đây.
“Lương thiếu gia à, tôi có chút việc muốn nhờ anh giúp một tay, xong việc tôi sẽ cho anh biết đội trưởng Tiết đang đợi anh ở đâu.” Lăng Hà nấp trong góc chết tại toilet, vào thằng vấn đề, “Làm sao lên được tầng tám? Thang máy các tầng bị khóa hết rồi, đưa thẻ từ của anh cho tôi! Còn nữa, trừ các lối ra vào ở mặt ngoài thì còn đường nào khác không?”
Khi trù tính kế hoạch, ngài Lăng luôn tính trước ba bước.
Đầu tiên phải tìm được Quách Triệu Bân; sau đó giả sử Quách Triệu Bân cuống cuồng chạy trốn hoặc y và Tiểu Đao bị bao vây thì đường lui ở đâu?
Hiếm khi Lương thiếu gia thông minh đột xuất, cảnh giác hỏi, “Cậu lên tầng tám làm gì chứ?”
“Nghiêm Tiểu Đao lén lút đến đây thuê phòng hò hẹn với hồng nhan tri kỷ sau lưng tôi, tôi lên tầng VIP bắt gian phu dâm phụ, đưa thẻ từ của anh cho tôi.” Mạch não của ngài Lăng luôn bất bình thường, hàm hồ quẳng ra một lý do nghe có vẻ tiện nhất.
Nhưng lý do mà Lăng Hà thuận miệng tung ra lại thật sự thần kỳ, hoàn toàn phù hợp với mong mỏi của Lương thiếu gia.
Trong suy nghĩ đơn giản thẳng thắn của Lương Hữu Huy, chỉ có lý do này mới giải thích thỏa đáng được vì sao Lăng công tử xuất hiện ở Cẩm Tú Hoàng Đình vào đúng lúc này.
Bắt gian phu dâm phụ à, rất hợp lý mà.
…
Tô Tinh khẽ nhón đuôi váy, hương thơm tinh khiết nhẹ nhàng lướt qua hành lang.
Nước hoa hương hoa lê Anh quốc của cô theo gió luồn vào một căn phòng đang vọng ra tiếng đàn ông nói chuyện, đó là văn phòng thư ký của chủ tịch Lương.
Thư ký quay lại, trông thấy Tô tiểu thư thì bịt ống nghe, híp mắt cười, Tô tiểu thư tiện thể ngồi lên bàn làm việc.
Thư ký đang gọi điện cho sếp, “Chủ tịch Lương, ngài dặn dò…”
Người này không thể rời mắt khỏi tuyệt đại giai nhân trước mặt, ánh mắt mờ ám, một bàn tay vuốt ve bắp đùi Tô tiểu thư, bị Tô tiểu thư dùng đầu ngón tay hất ra.
Tô Tinh lè lưỡi vẻ như thiếu nữ dỗi hờn, mấp máy miệng nói: Anh Vương, bao giờ chủ tịch Lương đến ~~~
Thư ký Vương qua quýt trả lời sếp, “Dạ, đã thấy cậu Lăng trong camera… Đúng, đúng là cậu ta.
Còn một người khác…”
Những lời này vốn phải là tuyệt mật không được tiết lộ với người ngoài, nhưng đám đàn ông ngu xuẩn trên đời vẫn liên tục mắc mưu vì mất cảnh giác trước mỹ nhân.
Tô Tinh nhoẻn cười xinh đẹp, những ngón tay nhỏ nhắn mịn màng như ngọc xoa nắn vành tai và thái dương của thư ký Vương, khiến gã đàn ông đạo mạo nghiêm trang trong bộ Âu phục bật dậy khỏi ghế, cuống quýt men theo hương hoa lê, ý đồ hôn lên tóc mai của Tô tiểu thư, trong tay vẫn cầm điện thoại, “Đúng, hình như là Nghiêm tổng… Bây giờ tính sao thưa sếp? Có cần báo đội trưởng Trịnh tới cứu sân không…”
Chỉ trong khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi, Tô Tinh đã thành công.
Với tay nghề và sở trường của cô, bên dưới cái xác thối tha của gã đàn ông nọ thiếu bao nhiêu miếng thịt, từng miếng thịt mọc ở đâu, tổng cộng trên người có bao nhiêu lớp quần áo, đồ vật quan trọng thường giấu ở vị trí nào, cô đều rõ như lòng bàn tay, vừa ra tay đã tìm được chính xác.
Tô Tinh đẩy trợ lý Vương đang trơ trẽn định chấm mút ra, nở nụ cười ngọt ngào không chút tâm cơ, nhỏ nhẹ nói, “Đợi em xong việc, đêm nay rảnh rỗi sẽ đến tâm sự với anh.”
Thư ký không dám dập máy vào mặt sếp, vươn tay không bắt kịp tà váy của Tô tiểu thư, đành phải trơ mắt nhìn mỹ nhân ngư trượt khỏi tầm với như con cá chạch, xung quanh chỉ còn lại hương thơm…
Tô Tinh quay lại hành lang, mở một căn phòng ở giữa, lại vươn tay dưới hàng hiên mờ tối, kéo Nghiêm Tiểu Đao ra khỏi buồng gửi đồ.
Tô Tinh rút tấm thẻ từ ra khỏi phần đệm ngực của bộ váy dạ hội trễ cổ, “Đây là thẻ thang máy để lên tầng cao nhất.
Vũ trường và nhà hàng dưới lầu dù sao cũng nhiều tai mắt, nếu có nhân vật quan trọng nào đó tới đây ẩn nấp thì chắc chắn phải trốn ở tầng cao nhất.”
Nghiêm Tiểu Đao vô cùng cảm kích nắm lấy tay Tô tiểu thư.
Tô Tinh lưu loát nói, “Lương Thông đang ra lệnh cho thư ký, có lẽ định bắt anh ngay trong tòa nhà này, Tiểu Đao, anh phải thật cẩn thận, nhiều khả năng họ sẽ gọi cảnh sát tới.”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Chẳng lẽ họ dám báo cảnh sát sao?”
Tô Tinh giải thích, “Nếu chủ tịch Lương gặp phiền phức thì sẽ lén báo với người của đội hình sự phân cục đến xử lý thay ông ta, bằng không Cẩm Tú Hoàng Đình trụy lạc như thế, sao còn dám huênh hoang trong thành?”
Nghiêm Tiểu Đao suy nghĩ, quả nhiên đội trưởng Tiết đạo hạnh rất sâu, cẩn thận đề phòng vô cùng hợp lý.
Tiết Khiêm còn không dám thông tin cho cảnh sát địa phương mà Lương Thông lại dám, thiện ác thị phi đảo lộn cả rồi.
Nghiêm Tiểu Đao dặn Tô Tinh, “Mau đi đi, đừng nấn ná ở đây nữa, không muốn liên lụy tới em.”
“Tiểu Đao, em hỏi anh một chuyện.” Tô Tinh khẽ nở nụ cười buồn bã, nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo sơ mi cho Nghiêm Tiểu Đao như thường lệ, chính là xong việc sửa lại hành trang cho phu quân lên đường, “Em nghe người ta nói anh cưới chui rồi, có phải không?”
Nghiêm Tiểu Đao không muốn nói dối, trịnh trọng đáp, “Gặp được một người tôi thật lòng yêu thương, tôi muốn cưới người đó về.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tinh mở to, tuy nhiên không quá thất thố, khóe miệng nhoẻn cười rất chừng mực, “Người thương của anh hẳn phải là thiên tiên tuyệt sắc, không ai sánh bằng.”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu coi như ngầm thừa nhận, trong ánh mắt đắm đuối của hắn, người nào đó đúng là thiên tiên tuyệt sắc.
Bây giờ nhớ lại, chính khoảnh khắc đối diện với người bị giam cầm trong lồng sắt giữa nước biển lạnh cóng như băng bên mạn tàu “Vân Đoan Hào”, hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu hết thuốc chữa.
…
Hoàng cung sơn trại như một sân đấu thú vừa rơi vào sóng cuộn biển gầm, các dũng sĩ Sparta và hổ báo lang sói đã tề tựu đông đủ, đều đang chờ hiệu lệnh để ra sân chém giết bất cứ lúc nào.
Trong sân đấu, các tiết mục khởi động nhàm chán vẫn diễn ra, ca múa mừng cảnh thái bình.
Thượng khách hoàn toàn không hay biết gì, nam thanh nữ tú tiếp tục tiến vào từ cổng chính, rồi lại chậm rãi phân tán theo các lối đi chồng chéo nhằng nhịt…
Chiếc xe riêng của chủ tịch Lương lang thang vô định trên mấy khu phố gần Cẩm Tú Hoàng Đình, sau vài lần lượn vòng, tài xế cũng không hiểu chủ tịch đang định làm gì.
Lão không nên xuất hiện ở Cẩm Tú Hoàng Đình, bây giờ thò mặt ra thì khác nào miếng thịt mỡ dâng lên miệng Tiết Khiêm.
Lão cũng không dám hạ lệnh phong tỏa, đóng cổng thành nhốt Lăng Hà và Nghiêm Tiêu bên trong, đợi sáng mai xử lý.
Thư ký vẫn nheo nhéo trong điện thoại, lọt vào tai lão lại chỉ như tạp âm, “Sếp ơi, có thể Nghiêm Tiêu định đi lên, hắn đang di chuyển về hướng thang máy!”
“Hình như cậu Lăng kia cũng, cũng, cũng định vào thang máy?!”
“Chết rồi, sếp ơi, công tử cũng đến này? Công tử đi cùng Lăng Hà, chúng ta có bắt Lăng Hà nữa không?”
“Mẹ kiếp.” Lương Thông bóp tay vịn thiếu điều bật móng, nhưng hành động thất thố này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, “Đừng bắt, đừng đụng vào Lăng Hà.”
Lăng Hà bề ngoài có vẻ như đang bám vào Lương thiếu gia, tận dụng cậu chủ nhỏ làm chiếc thẻ từ sống dẫn đường, nhưng trong mắt Lương Thông, chiêu này sao lừa được lão, ngài Lăng khôn khéo kia thực chất là đang nắm giữ cái mạng nhỏ của Lương Hữu Huy, vào thời khắc mấu chốt sẽ chẳng thèm nương tay, giữa thế trận hỗn loạn lại có ngay tấm khiên bằng thịt, dạo chơi trong Cẩm Tú Hoàng Đình như vào chỗ không người, lúc này ai dám cản Lăng Hà?
“Mặc kệ Nghiêm Tiêu và Lăng Hà đi, bây giờ Quách Triệu Bân còn ở văn phòng trên tầng thượng không?”
Tại khoảnh khắc đó, Lương Thông muốn lấy mạng Quách Triệu Bân.
Tất cả phiền toái đều do thằng óc chó này mang lại.
Chủ tịch Lương rất hiếm khi gặp phải chuyện gì khó quyết như vậy.
Tình thế phức tạp này đã đánh trúng nhược điểm nào đó của lão.
Rõ ràng ba năm qua Quách Triệu Bân không lộ mặt trước cảnh sát, chẳng biết hôm nay thằng ngu này bị sao mà để cảnh sát đuổi theo tới cổng, đôi bên giáp lá cà quyết không chừa đường sống, việc này rất khó xử lý.
Dẫu sao quan hệ làm ăn giữa Lương thị và tập đoàn Diệu Quang có thể tra được dễ dàng, giấu giếm cách nào?
Nhưng Lục Hạo Thành cũng đâu phải bị lão ám hại? Chẳng lẽ bây giờ lão phải tự dâng mình lên cho cảnh sát, gánh tội thay Quách Triệu Bân hay sao?
Trước đây lão tìm cách đe dọa và hối lộ Tiết Khiêm, quả nhiên chẳng có tác dụng gì.
Xem ra Tiết Khiêm và Lục Hạo Thành không chỉ là huynh đệ đồng môn mà tính tình cũng giống hệt nhau, cực kỳ cố chấp, không gì lay chuyển được, không ngại tính mạng bị uy hiếp, đều là khúc xương cứng bắn không thủng mua không nổi.
Đội trưởng Tiết này vẫn cắn chặt bản án cũ không buông, vụ án Trần Cửu gần như đã được phá giải, thế mà người này vẫn không biết đường mà rút tay về, cứ phải tiếp tục đào sâu xuống vũng bùn tối tăm hôi hám…
Sâu thêm chút nữa, tai họa sẽ giáng xuống đầu những “con cá” dưới đáy bùn như lão.
Chủ tịch Lương khoác bộ lễ phục màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt lạnh lùng như vừa trải qua dao đâm dùi đục, âu cũng là kinh nghiệm sóng gió.
Lão suy tính thật lâu, cuối cùng bấm gọi cho một dãy số quan trọng.
Giọng lão qua điện thoại khàn đi vì mệt mỏi, “Chuyện thế này, tôi cũng hết sức rồi mà không trụ được, tất cả đều đang ở Cẩm Tú Hoàng Đình của tôi… Ông có thể đừng ra tay trên địa bàn của tôi không?”
Quách Triệu Bân tuyệt đối không thể giữ lại.
Lương Thông mạnh mẽ trấn áp cơn thịnh nộ, đã đứng dưới chân bức tường sắp đổ, chỉ mong mình và gia quyến được thoát thân an toàn.
Giàu nhất thì nhằm nhò gì? “Giàu nhất” như lão và thằng nhà quê không xu dính túi Quách Triệu Bân có khác nhau mấy đâu? Đều là tay sai khênh kiệu, bợ đỡ tiếp tay rồi chùi đít cho người ta mà thôi.
…
…
Tô Tinh dẫn Nghiêm Tiểu Đao tới hành lang dành cho nhân viên, ở đây có hai chiếc thang máy kín có thể đi thẳng lên tầng thượng.
Nghiêm Tiểu Đao lại gọi cho Lăng Hà, nhưng không liên lạc được.
Trước khi vào thang, hắn tinh ý quan sát thấy thang máy bên cạnh cũng vừa đi lên, hình như là lên tầng thượng.
Tầng thượng khép kín với bên ngoài phỏng chừng đã bố trí rất nhiều bảo vệ sẵn sàng chiến đấu.
Hắn đẩy Tô Tinh ra khỏi thang máy, “Tôi tự lên được, em đi mau đi, rời khỏi đây ngay!”
Thang máy mạ vàng cả bốn mặt, phản chiếu bóng người.
Nghiêm Tiểu Đao không hề nhúc nhích, đứng lặng như thanh trường đao bất khuất.
Hắn nhìn số tầng không ngừng thay đổi trên bảng điều khiển, suy đoán người trong thang bên cạnh là ai… Hi vọng không phải là chủ tịch Lương chặn hắn ngay ngoài cửa.
Cửa mở, Nghiêm Tiểu Đao không gặp cha của Lương Hữu Huy.
Hắn sao có thể gặp chủ tịch Lương? Cả đêm hôm đó Lương Thông không dám bước một bước vào Cẩm Tú Hoàng Đình, chết nhát lẩn như chuột.
Nghiêm Tiểu Đao biết rõ bốn phía đều có camera giám sát, chỉ cần ngước mắt lên là thấy camera, hắn đã bại lộ từ lâu, nên không cần dè dặt né tránh làm gì, lúc này chỉ xem ai ra tay nhanh hơn mà thôi! Hắn rảo bước thẳng tới vài căn phòng thoạt nhìn có khả năng giấu người, lưỡi đao mỏng trong tay dễ dàng cạy mở cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng.
Tiếng còi báo tập kết và tiếng bước chân đã vang lên từ bốn phương tám hướng.
Rốt cuộc Quách Triệu Bân có thể nấp ở đâu?
Nghiêm Tiểu Đao tiếp tục lướt qua hành lang, tiếng gió gào thét mang theo cảm giác nặng trĩu bổ thẳng về phía hắn!
Hắn kẹp lưỡi đao giữa hai ngón tay, theo bản năng bảo vệ chỗ hiểm, tư thế cận chiến đã sẵn sàng, nhưng vừa liếc thấy vật chuẩn bị tập kích hắn, hắn vội vàng nín thở rút tay về.
Thứ đang ba chân bốn cẳng loạng choạng bổ nhào vào hắn, không ngờ lại là Lương Hữu Huy.
Lương Hữu Huy “Úi da” một tiếng, bay về phía huynh đệ Tiểu Đao của cậu, tư thế hệt như chiếc bánh răng khổng lồ xoay tròn giữa không trung, tay chân cũng sắp thoát khỏi lực hướng tâm mà văng ra ngoài! Tố chất cơ thể của chàng công tử bột này còn chẳng bằng bao cát, trong cuộc hỗn chiến, bị Quách Triệu Bân hung ác tung một cước đá văng!
Cách đó chỉ hơn hai mươi bước, Lăng Hà và Quách Triệu Bân vừa đụng độ, lúc này đã lao vào cuộc chiến không kịp trở tay.
Cả hai đều đã biết mặt nhau.
Quách Triệu Bân mới bước nửa bước ra khỏi văn phòng chủ tịch Lương, vừa ngước lên đã kinh hoàng đối diện với Lăng Hà.
Gã lập tức quay đầu bỏ chạy, bị Lăng Hà vung chân đạp một cú thật mạnh vào vai phải… Lại thêm một cú nhắm thẳng vào khuỷu tay phải của gã.
Lăng Hà chiến đấu luôn có tâm cơ và sách lược, trước tiên phế bỏ cánh tay phải có thể dùng súng của đối thủ.
Y đánh cược Quách Triệu Bân không thuận tay trái.
Quách Triệu Bân chó cùng rứt giậu, quyền cước cũng mãnh liệt vô cùng, nắm đấm mang lực sát thương cực lớn sượt qua sườn mặt Lăng Hà, đập vào vành tai y, kéo theo đau buốt nhức nhối, khiến Lăng Hà cũng phải cảnh giác mình vừa khinh địch.
Hai người đấu bằng quyền cước, đều không rút súng.
Một dòng máu đỏ lại buông xuống từ thái dương Lăng Hà, hòa tan trong đường kẻ mắt màu đen ánh kim rồi tiếp tục uốn lượn chảy xuống từ đầu mi!
Nghe nói hồi còn trẻ Bân tổng cũng luyện võ, dành vài năm học công phu đao thương gậy gộc thứ thiệt từ các tăng ni Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn, nhưng về sau bản chất ác độc lộ ra, vi phạm môn quy cửa chùa, ức hiếp đồng bạn, bị khai trừ và tống xuống núi, vì thế mới chạy tới Yên thành trèo lên làm chủ tịch.
Chỉ có ngưỡng cửa thấp nhất thế tục nhân gian, thấp hơn sân nhà phật, thấp hơn cả sàn địa ngục, mới có thể khoan dung cho kẻ đầu trâu mặt ngựa này.
Quách Triệu Bân đang mệt mỏi chống đỡ hết cú đá này tới cú đá khác của Lăng Hà, bất chợt ngoảnh phắt lại, tuyệt vọng trông thấy bên kia hành lang chính là Nghiêm Tiểu Đao.
Hôm nay xui rủi đi có một mình, khí thế phách lối ngông cuồng ỷ đông hiếp ít ngày xưa bay biến chẳng còn, quả báo đã tới, Quách Triệu Bân cực kỳ sợ hãi thanh danh giang hồ như sấm bên tai của Nghiêm Tiểu Đao, nào còn lá gan giao chiến, lấy một địch hai rõ ràng bất lợi, hôm nay gã không thắng được rồi.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không định nhào lên vật lộn với gã, tiếc rằng hôm nay chỉ mang theo người tám thanh đao nhỏ, không đủ chọc hai mươi hai lỗ!
Dưới ánh đèn lộng lẫy, hai luồng sáng trắng xóa tóe ra sức nóng, xé toạc hơi thở, hệt như hai mũi tên nhọn hoắt đồng thời lao tới.
Một lưỡi đao găm chéo vào cổ tay Quách Triệu Bân.
Một lưỡi đao khác cắm chặt sau đùi gã, ngay phía trên hõm sau đầu gối.
Cơn đau lóc da khoét xương khiến gã co giật thành tư thế rất khó coi, phát ra những tiếng gào thảm thiết như thú vật.
Quách Triệu Bân cùng đường, không còn chỗ trốn, loạng choạng quay lại văn phòng của chủ tịch Lương.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà đồng thời lao tới, cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng đóng sập lại trước mặt hai người.
Trên mặt đất chỉ còn vết máu.
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Hai mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ ngầu, nỗi căm hận khi chạm trán kẻ thù khiến sắc đỏ dâng trào, theo bản năng húc vai vào cửa gỗ!
Cánh cửa không nhúc nhích.
Lăng Hà chặn lại hành động gần như điên cuồng của Tiểu Đao.
Không ngờ gã tự nhốt mình vào cái chum lớn này, chẳng lẽ chuẩn bị nhảy xuống từ tầng tám, hay là đợi bị tóm gọn như ba ba trong rọ?
Lúc này, Lương Hữu Huy thất thểu bước ra từ thang máy cho nhân viên.
Lương Hữu Huy chỉ là một con rối dưới lớp da xinh xẻo sạch sẽ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bây giờ lớp da mỏng manh đột nhiên bị mũi đao cắt đứt, cu cậu bất ngờ bị quẳng xuống nhân gian hiểm ác bẩn thỉu này, thật sự chưa thể làm quen với không gian thấm đẫm máu tanh.
Chẳng ai trải sẵn chăn nệm vỗ về cậu, người bạn thân nhất và người cậu yêu nhất đều gạt cậu, tuy việc giấu giếm lừa gạt này có lẽ đều xuất phát từ cảm thông và ý tốt.
Ngay cả Lăng công tử cũng nói dối cậu từ đầu, y không đến bắt gian phu dâm phụ, rõ ràng y đến để liều mạng.
Lương Hữu Huy như con thạch sùng ngẩn ngơ dưới ánh đèn, dán chặt vào tường không dám động đậy, “Tiểu Đao, mấy người các anh có thù à? Sao tự nhiên đánh nhau vậy?”
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà đều đang cực kỳ phẫn nộ, sốt ruột muốn đạp đổ cánh cửa gỗ kiên cố, thật sự không còn tâm trí lo cho đứa trẻ to xác đang bị tổn thương tinh thần.
Hai người đồng thời mở miệng, thô bạo đáp, “Không phải chuyện của cậu, tránh ra!”
Lương Hữu Huy, “…”
Lương thiếu gia tủi thân tới cùng cực, nếu không phải chuyện của tôi thì sao tôi lại có mặt ở cái nơi xúi quẩy này? Ai lôi tôi lên đây?
Lương Hữu Huy tự nhận thấy rất cần phải báo cáo với ba, vì thế lấy điện thoại ra.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà lập tức phát hiện động tác của cậu, lại đồng thanh quát, “Cấm báo tin!”
Lương Hữu Huy giật mình, điện thoại rớt xuống đất, nơm nớp lo sợ tiếp tục dán vào vách tường, không dám báo tin nữa.
Nghiêm Tiểu Đao vạch một đao qua khe cửa, nhưng vẫn không thể mở khóa.
Lăng Hà quay bước, xách Lương thiếu gia đang nép vào tường tới, “Mở cửa ra.”
Lương Hữu Huy chẳng khác nào chú gà nhép xui xẻo bị hai con diều hâu quắp đi, thõng tay đáp, “Tôi không có chìa khóa, không có thật mà!”
Lăng Hà rút súng, lạnh lùng ngắm chuẩn ổ khóa trong khe cửa, bắn liền ba phát, cuối cùng mới phá được cơ quan trong ổ khóa…