Ông Tư Nguyệt đi rồi, Tô Hữu Điềm liền nhìn Viên Duy giúp cô trải chăn.
Tô Hữu Điềm có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, cô bước đến nói: "Để tớ tự làm đi, để tớ tự làm đi.
"
Cánh tay Viên Duy duỗi ra, ngăn cô lại.
"Vướng víu.
"
Tô Hữu Điềm lui ra phía sau hai bước, nhịn không được ở phía sau lưng anh mà giơ nắm đấm.
Cô nhìn Viên Duy cúi người, nhìn dưới áo sơmi của anh lộ ra một chút da thịt trắng nõn, không khỏi mở to mắt.
Viên Duy trưởng thành có mị lực của Viên Duy trưởng thành, nhưng mà Viên Duy thiếu niên cũng có lực hấp dẫn ngây ngô, eo của anh tuy rằng chưa thon chắc giống như ngày sau, nhưng lại đơn bạc, trắng nõn, mang theo sự mềm dẻo thuộc về thiếu niên, làm cô nhịn không được muốn dùng đôi tay của mình!.
.
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Tô Hữu Điềm nhanh chóng vỗ vỗ gương mặt của mình, phỉ nhổ bản thân quá không thuần khiết.
Viên Duy đem gối đầu đập cho phồng lên, sau đó đứng lên: "Ngủ đi.
"
(thgnao: đập cho phồng lên - đập vào bên gối ý )
Tô Hữu Điềm sửng sốt, sau đó theo bản năng mà đáp ứng: "Ừ"
Viên Duy vòng qua cô đi ra cửa.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi tới cửa: "Nếu dì có hỏi, cậu liền nói tớ bởi vì cãi nhau với người nhà mới tới.
Đừng, đừng nói khác!.
.
"
Viên Duy xoay người, khoanh tay trước ngực dựa người vào khung cửa, khóe mắt tựa hồ cong một chút: "Vì cái gì cãi nhau?"
"Bởi vì!.
.
" Tô Hữu Điềm nhanh trí: "Bởi vì học tập.
"
Viên Duy không nói chuyện, nhìn cô một cái.
Giống như anh đang nói, cô bởi vì thành tích mà cãi nhau với người nhà, là lý do bịa đặt.
Tô Hữu Điềm thẹn quá hóa giận: "Có phải cậu đang cười nhạo tớ hay không?"
Viên Duy buông tay, định đóng cửa lại: "Ngủ ngon.
"
Tô Hữu Điềm đè lại cửa, không cho anh đóng lại: "Tớ biết, khi cậu thừa nhận thì sẽ nói sang chuyện khác!"
Viên Duy vươn một ngón tay, ấn ở trên cái trán của cô một chút.
Tô Hữu Điềm ngừng lại, thân thể không khỏi ngửa đầu về phía sau, Viên Duy thu hồi ngón tay, tay lanh mắt lẹ mà đóng cửa lại.
Tô Hữu Điềm buồn bực nói: "Cậu chính là có tật giật mình!"
Ngoài cửa không có tiếng vang, Tô Hữu Điềm cởi áo khoác, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ.
Phòng ngủ của Viên Duy không lớn, lại rất ngăn nắp.
Hai mẹ con tựa hồ đều là người nhớ tình bạn cũ, vừa rồi cô nhìn thoáng qua, liền thấy có rất nhiều dụng cụ trong nhà đều là từ nông thôn mang đến, những dụng cụ đó về sau sẽ theo Viên Duy tới thành phố A, sau đó lại sẽ bị phủ đầy bụi ở tòa biệt thự lớn kia của anh.
Tô Hữu Điềm nhìn từ đầu giường đến bàn học, có chút hoài niệm lại có chút phiền muộn mà thở dài.
Cô nằm ở trên giường lăn một cái, rõ ràng đã là chăn mới, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Viên Duy.
Tô Hữu Điềm ngửi hương bồ kết trên chăn, hung hăng mà hít một hơi.
Cô, Tô Hữu Điềm, ở trên giường của Viên Duy! !
Cô ôm mặt, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
Cô ở trên giường của Viên Duy nhỏ!
Ngao! ——
Ngoài cửa, Viên Duy gõ gõ cửa: "Đừng có lăn.
"
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô nhanh chóng nằm ngay ngắn.
Không khỏi chửi thầm, có mắt xuyên thấu hay tai nghe trăm dặm không biết.
Cô kêu: "Lập tức đây!"
Đèn tắt, tiếng bước chân của Viên Duy dần dần đi xa, Tô Hữu Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong bóng đêm, trên cửa sổ, mấy món đồ chơi giống như là một đám tinh linh nhỏ, bóng hắt xuống mặt đất.
Tô Hữu Điềm tò mò mà ngồi dậy, dựa vào ánh trăng mà cẩn thận đánh giá.
Những món đồ chơi nhỏ này đều là làm thủ công, có hồ ly nhỏ, mèo con và thỏ con, tất cả đều híp mắt cười.
Tô Hữu Điềm nghĩ đến, con rùa đen nhỏ kia mà Viên Duy làm cho cô, rất sống động, khả năng thời điểm anh ở cấp ba liền có cái tay nghề này.
Tô Hữu Điềm vươn ngón tay ra vuốt đầu chúng nó.
Mười mấy động vật nhỏ vây quanh mèo con thành một vòng, như là đang chơi trò chơi, nhìn qua vô cùng hoạt bát.
Trong đó, mèo con ở giữa hơi lớn một chút, thủ nghệ cũng càng tinh xảo hơn.
Tô Hữu Điềm tò mò mà cầm lấy, mèo con này nhìn qua là một con mèo sọc, đôi mắt híp lại thành một đường, miệng mở ra so với những động vật khác còn to hơn.
Bụng to như cái trống, hai chân chống nạnh, bộ dáng vô cùng khí phách.
Tô Hữu Điềm hơi hơi mỉm cười, đột nhiên, đầu ngón tay của cô cảm thấy một chút lồi lõm.
Cô sửng sốt, đem xoay nó lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên cái bệ, đoan đoan chính chính mà khắc một chữ: "Quýt".