Anh trai?
Tất cả mọi người đều không hồi thần được, người này là anh trai của Ngụy Nguyên?
Ngụy Nguyên tựa hồ ý thức được thanh âm của mình không được phù hợp, hắn khụ một tiếng, hỏi: "Anh tỉnh từ khi nào.....!Không, thân thể khỏe hơn từ khi nào?"
Người tới rũ mắt, nói: "Tuần trước."
Sắc mặt Ngụy Nguyên đột nhiên thay đổi, hắn tựa như có chút không hiểu làm sao một người thực vật có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy, cũng trong nháy mắt suy nghĩ cẩn thận, người trước mắt hoàn toàn không tổn hại gì mà đứng ở trước mặt hắn có nghĩa là gì —— nghĩa là thân phận phú nhị đại của hắn giống như là hoa trong gương, trăng trong nước, không giữ nổi nữa.
Trong nháy mắt hắn ngồi liệt ở trên ghế, cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, trong đầu óc đều toàn là về tiền của hắn, gia thế của hắn, người mẹ chỉ biết nịnh hót của hắn.
Quá nhiều suy nghĩ tràn ngập trong đầu hắn, nhưng có một vấn đề càng làm cho hắn để ý hơn, nếu đối phương đã tỉnh lại sớm như vậy, vì cái gì một chút tin tức hắn cũng không nhận được, chẳng lẽ là một vỏ bọc không rõ ràng, để cho hắn một đòn trí mạng?
Nghĩ đến đây, Ngụy Nguyên không tự giác mà run run rẩy rẩy, hắn lầm bầm hỏi: "Anh tới nơi này làm gì?"
Người nọ không nói gì, ở ngoài cửa lại có một người trợ lý gầy gò đi vào, anh ta đẩy mắt kính một chút, nhẹ giọng nhỏ lời nói:
"Ông chủ của chúng tôi nghe nói về bạn gái mới của ngài, nghĩ rằng về sau đều là người một nhà, liền đến trước xem em dâu."
Nói xong, anh ta hơi hơi mỉm cười với Mao Nguyệt Trân.
Mao Nguyệt Trân tựa hồ không biết việc của Lục gia, cô ta mặt đỏ lừ đứng lên, hơi hơi mỉm cười đối với anh trai của Ngụy Nguyên.
Biết rõ ràng mục đích của người tới không có khả năng đơn giản như vậy, Ngụy Nguyên lại đến cả nửa câu phản bác cũng không nói nên lời được, hắn miễn cưỡng cười, đặc biệt vô lực.
Dường như trợ lý nghĩ đến cái gì, móc từ trong túi ra một cái hộp tinh xảo, sau đó lấy những tấm thẻ màu đen ra phát cho mỗi người:
"Là tôi đã suy xét không chu toàn, quên giới thiệu ông chủ của chúng tôi, ông chủ của chúng tôi họ Viên, tên một chữ Duy, là anh trai của Ngụy tiên sinh, cũng là người nắm giữ công ti Đỉnh Thịnh."
Tô Hữu Điềm tiếp nhận tấm thẻ, một tờ giấy hơi mỏng, lại như mang theo nhiệt độ, nóng đến mức đầu ngón tay cô tê dại, hốc mắt nóng lên.
Cô nhìn trên danh thiếp, hai chữ "Viên Duy", sau một lúc lâu, nước mắt rơi ở bên trên.
Giang Tuệ Văn có chút do dự hỏi: "Không phải là họ....!Lục sao?"
Trợ lý đẩy mắt kính một chút, cười nói: "Viên tổng trước kia là họ Lục, nhưng tuần trước đã sửa lại thành họ mẹ, hiện tại bắt đầu chính thức họ Viên."
Giang Tuệ Văn bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cảm thán kẻ có tiền chính là như vậy.
Họ tên bảo sửa liền sửa.
Họ Viên?
Mắt Ngụy Nguyên sáng ngời, nếu sửa lại họ mà nói, có phải chứng minh việc Lục gia không hề nhìn trúng Viên Duy hay không?
Ngụy Nguyên giống như là được tiêm một liều thuốc tăng lực, sống lưng cũng thẳng lên.
Tô Hữu Điềm vuốt tấm danh thiếp, không khỏi nhìn về phía Viên Duy.
Ngoài dự kiến của cô, tầm mắt của người tới đảo qua cô, lại không có nửa phần dao động.
Trái tim cô như ngừng đập.
Mấy người trong lớp quen kiểu gió chiều nào theo chiều ấy, đã là anh trai của Ngụy Nguyên, thì cũng là anh trai của mọi người, đều mời anh ngồi xuống.
Người ngồi ở ghế chính giữa đã đứng lên nhường vị trí.
Nhưng Viên Duy không ngồi, mà tìm vị trí, tùy ý ngồi xuống.
Anh vừa mới ngồi xuống, Tô Hữu Điềm liền cảm thấy cả người đều đã tê rần.
Thân thể cô cứng đờ, đến cả quay đầu nhìn cũng không dám, chỉ cúi gằm nhìn bát.
Mao Nguyệt Trân thấy Viên Duy ngồi ở bên cạnh Tô Hữu Điềm, không nhanh không chậm mà lau miệng một chút, nhưng rất mau cô ta liền cười nói:
"Anh Viên, anh có điều kiện tốt như vậy, liệu anh có bạn gái hay không?"
Không thể không nói, Mao Nguyệt Trân có thể trèo lên Ngụy Nguyên cũng là có lý do, đương nhiên phải kể đến cái tố chất tâm lý này của cô ta, vừa nhìn mặt đã kêu anh, không có nữ sinh nào có tố chất tâm lý như vậy cả.
(linh: Bản gốc chỗ này là ca, dịch là anh, nhưng anh không đủ để diễn tả mức độ thân cận của ca, mí bạn nói xem tui có nên để nguyên là ca không?)
Tuy rằng hỏi đến xấu hổ, nhưng tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Viên Duy, đặc biệt là nữ sinh, tuy rằng không kỳ vọng mình có thể có cơ hội, nhưng một miếng bánh kem lớn phủ vàng được bày ở trước mắt, không muốn cắn một miếng thì không phải là người ngu sao?
Tô Hữu Điềm hung hăng mà nắm chặt tay, cắn răng nghe hô hấp của người bên cạnh.
Sau một lúc lâu, Viên Duy nói:
"Có."
Vang ầm một tiếng, câu nói ngắn ngủi mà khí phách của Viên Duy giống như một cái búa tạ nện vào trong long mấy nữ sinh, sắc mặt của Mao Nguyệt Trân thay đổi, nhưng vẫn cười nói: "Em đã nói mà, anh ưu tú như vậy, sao có thể không có bạn gái được?"
Tô Hữu Điềm cúi đầu, móng tay cô đâm vào lòng bàn tay, lại như là không cảm thấy được đau đớn, không nhúc nhích.
Sự bất mãn của Ngụy Nguyên, sự chú ý của Mao Nguyệt Trân và mọi người đều tập trung ở trên người Viên Duy, không khỏi có người ngứa mồm:
"Viên tổng là ai, mấy cô gái chắc là nhào lên như điên, có lẽ ngài ấy đã chơi đùa không ít minh tinh trên TV rồi."
Những lời này vừa nói ra, máu tám chuyện trong lòng mọi người đều sôi sục lên.
Thái độ hỏi gì đáp nấy của Viên Duy làm cho bọn họ cho rằng cái công tử nhà giàu này thân thiện giống Ngụy Nguyên, thêm vào cảm giác say khiến có mấy người lớn miệng hỏi:
"Viên, Viên tổng, anh có thể nói nói nói bạn gái của anh, là minh tinh nào hay không?"
Các nữ sinh đều lấy di động ra, tựa như đang chuẩn bị tám chuyện với mấy đứa bạn thân.
Nào ngờ Viên Duy lắc lắc đầu, anh nói: "Không phải minh tinh."
Mọi người thất vọng.
Khóe miệng Viên Duy hơi hơi cong lên, nói tiếp:
"Cô ấy không xinh đẹp, rất ngốc."
"Thích đùa giỡn, thích cắn người."
Những người khác sửng sốt, trong nhà cô gái này là có tiền đến mức nào, mới có thể khiến một tổng tài coi trọng?
Tay Tô Hữu Điềm ngừng lại, cô không khỏi hơi hơi quay đầu, nhìn về phía Viên Duy.
Dưới ánh đèn, trong ánh mắt Viên Duy như có ánh sáng chuyển động, anh khẽ mở môi mỏng:
"Nhưng mà, cô ấy rất thiện lương, rất đáng yêu."
Tô Hữu Điềm nghe lời anh nói, tựa như có ý niệm gì đang chậm rãi luồn lách vào trong thâm tâm cô, tay cô hơi hơi cử động, muốn nói chuyện, lại sợ loại ý niệm này chỉ là mơ mộng hão huyền của cô.
Hai chân Viên Duy vắt chéo, khóe miệng như có như không mà cong lên, có ít ý cười làm mặt anh giống như là ngọc, hiện lên chút dịu dàng.
"Tôi và cô ấy có nuôi một con cún, tên Nhúm Lông."
Đoàng!
Tựa như có pháo hoa nổ tung ở trước mắt, hô hấp của Tô Hữu Điềm cứng lại, trong lồng ngực tựa hồ có vô số ngọn gió kéo đến, chúng mang theo vui sướng, mang theo ngạc nhiên mừng rỡ lướt qua mỗi một mạch máu của cô, máu cô chảy xuôi vui sướng, trái tim cô vang lên nhịp trống rung động, cả người cô giống như là một sân khấu cuồng nhiệt, tất cả bộ phận đều đang hoan hô nhảy nhót!
Viên Duy hơi hơi nâng mắt, nói một câu mà khiến khung cảnh trong mắt Tô Hữu Điềm tựa như biến thành một bộ phim câm, cô chỉ có thể nhìn đôi môi đối phương hơi hơi khép mở.
Viên Duy nói:
"Tôi rất yêu cô ấy."
Vừa dứt lời, nhịp trống trong lòng Tô Hữu Điềm dừng lại, giống như có dòng nước nóng chảy qua, lúc này cô không phải kích động, mà là bình tĩnh ngoan ngoãn.
Chính là anh.
Mắt cô, trái tim cô đều đang nói cho cô, cô đã tìm được anh.
Mọi người đều lớn tiếng cười, tựa như không tin được rằng một vị tổng tài bao nhiêu người đẹp vậy mà không cần, lại đi yêu sâu nặng một người bình thường, cũng có người tựa như tin vào loại tình yêu này, mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn anh.
Giang Tuệ Văn nói: "Má tôi ơi, cô gái kia là ai mà có thể khiến một vị tổng tài thổ lộ trước mặt mọi người? Hâm mộ chết tôi rồi......"
Tô Hữu Điềm không có đáp lại Giang Tuệ Văn, cô hít sâu một hơi, vừa định vươn tay, lại không ngờ rằng Viên Duy đột nhiên đứng lên.
Mọi người sửng sốt.
Viên Duy ung dung thong thả mà cào lại cúc áo của âu phục, nói: "Tôi còn có việc, đi trước."
Không chỉ Tô Hữu Điềm, tất cả mọi người đều ngơ ra.
Ngụy Nguyên không nói gì, các nam sinh lại không muốn buông tha cho cái miếng bánh dát vàng này, tiến lên kéo áo của anh:
"Viên tổng, Viên tổng, ngài không thể đi......!rượu này còn chưa uống....."
Không đợi bọn họ nói xong, trên cánh tay đã cảm thấy đột nhiên đau xót, bị một lực lớn vặn lại.
Mọi người sửng sốt, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy vệ sĩ phía sau người Viên Duy, lạnh mặt nắm chặt lấy cổ tay của mấy người đang vươn ra nắm lấy áo Viên Duy, nhìn cái tư thế kia, thiếu chút nữa là vặn gãy tay người ta rồi.
Mấy nữ sinh hét lên một tiếng, mấy nam sinh do rượu nên lớn gan hơn, định phản kháng, nhưng vừa thấy kia mặt những người đồ đen kia như muốn lao lên đánh nhau thì giật mình, hơi rượu cũng tản đi một nửa.
Viên Duy tựa như không nhìn thấy, gật đầu một cái: "Xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Mấy người vệ sĩ buông lỏng tay của mấy nam sinh kia, lần lượt mà theo sau trợ lý.
Người trong phòng bao hai mặt nhìn nhau, đều có chút tỉnh rượu.
Bọn họ lúc này mới hiểu được, tổng tài thì kể cả thân thiện đi nữa, thì cũng vẫn là tổng tài, muốn xưng anh gọi em với người ta, còn phải suy nghĩ kĩ chút.
Giang Tuệ Văn lau mồ hôi lạnh một phen: "Má tôi ơi, nói trở mặt liền trở mặt......!Những kẻ có tiền như này đúng thật là dọa người, đúng không, Hữu Điềm......!Hữu Điềm?"
Ở bên cạnh cô nàng, đã sớm không còn thân ảnh của Tô Hữu Điềm nữa.
Tô Hữu Điềm một đường đi theo sau Viên Duy ra khỏi phòng bao, nói cũng kỳ quặc, những người vệ sĩ kia đi đến cửa cầu thang liền không đi theo nữa, dồn dập ra ngoài khách sạn, chỉ có một mình Viên Duy lên tầng.
Tô Hữu Điềm trộm đi theo sau anh, nhìn anh lên tầng hai, tiếng giày da vang ở trên hành lang đặc biệt vang dội.
Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là tầng hai, trên hành lang lại một người cũng không có, nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng mà lúc này cô không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đi theo đằng sau Viên Duy, nhìn bóng dáng thon dài của anh, nhìn anh trầm tư.
Muốn nói gì, lại không mở miệng được.
Điều cô muốn hỏi có quá nhiều, ví dụ như: Anh thật sự là Viên Duy ư? Anh có ký ức trong truyện không? Vì sao anh không đến tìm em?
Dù có ngàn lời vạn chữ muốn nói, cô chỉ ước có thể ôm lấy anh khóc rống một trận.
Thời điểm ở chỗ ngoặt, cô không chú ý một ít, thân ảnh của Viên Duy liền biến mất.
Tô Hữu Điềm hoảng hốt, tim quặn lại như sắp nổ tung.
Môi cô run rẩy, theo bản năng mà kêu: "Viên......!A!"
Trong nháy mắt, trước mắt cô trời đất quay cuồng, có một lực tàn nhẫn lao tới giữ chặt tay cô, làm lưng cô bị va vào trên tường.
Sau đó, bóng đen trước mắt áp sát, mùi hương quen thuộc tràn vào miệng mũi cô, hô hấp của Tô Hữu Điềm cứng lại, cảm thấy bờ môi của mình bị nghiền ép trằn trọc, có nóng bỏng, mềm mại, thỉnh thoảng lại liếm láp, lại có gặm cắn không ngừng.
Sự giãy giụa của Tô Hữu Điềm dần ngừng lại, thân thể giống như đã tìm được chủ nhân chân chính, cực kỳ ngoan ngoãn.
Cô muốn nói chuyện, nước mắt lại rơi xuống trước.
Nước mắt mặn chát nhiễm vào khóe môi của hai người.
Trằn trọc, liếm mút, nụ hôn này, vừa ngọt ngào lại vừa mặn chát.
Sau một lúc lâu, hai bờ môi tách ra, lại vẫn là như có như không kề sát, dây dưa.
Tô Hữu Điềm nghẹn ngào hỏi: "Anh là Viên Duy ư?"
Viên Duy hơi hơi rũ mắt, tơ máu ở đáy mắt chậm rãi lan ra toàn bộ hốc mắt, anh nhẹ nhàng dán lên bờ môi của Tô Hữu Điềm: "Phải."
Tách ra, lại nhẹ nhàng cọ xát: "Tôi là."
Lại tách ra, lại khẽ cắn: "Tôi là Viên Duy, Viên Duy chỉ thuộc về em."
Nhịp trống cuối cùng dừng lại, Tô Hữu Điềm nghẹn ngào ôm anh: "Viên Duy....!Viên Duy....."
Cô định nói rất nhiều, nhưng lúc này cũng chỉ có thể không ngừng gọi tên của anh.
Viên Duy không nói gì, anh hít sâu một hơi, ôm Tô Hữu Điềm, đột nhiên nhấc cô lên.
Điều anh muốn nói có quá nhiều, điều muốn làm cũng có quá nhiều.
Ngàn lời vạn chữ, anh chỉ có thể thông qua nụ hôn triền miên này truyền cho Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm bị kẹp giữa anh và bức tường, lúc này chỉ cảm thấy trước ngực hơi lạnh, sau đó bị một luồng khí cực nóng bao trùm.
Cô ngửa đầu, nhìn ánh đèn tối tăm, chỉ cảm thấy mình giống như là côn trùng bay múa dưới ánh đèn, rõ ràng cả người bị thiêu đốt, nhưng vẫn hãm sâu vào ánh sáng kia, không cách nào tự kềm chế.
Sau một lúc lâu, cô cảm thấy đai lưng của mình vang lên, hô hấp của cô cứng lại, không khỏi cắn răng nói: "Anh cố ý!"
Nghĩ đến, lúc đầu anh giả vờ như người xa lạ, lại cố ý đi lên tầng hai, "vừa vặn" tầng hai lại không có ai, tất cả những điều này đã sớm được lên kế hoạch!
Viên Duy khẽ cười một tiếng, tiếng hít thở trầm thấp phả ở trên cổ cô, cả người Tô Hữu Điềm đều nổi da gà, trong thân thể tựa như có từng đợt từng đợt sóng triều khiến cô run rẩy.
Tô Hữu Điềm không khỏi nói: "Đừng, đừng ở chỗ này....."
Động tác của Viên Duy dừng lại, sau một lúc lâu, anh thở dài, bất đắc dĩ mà búng cái trán của Tô Hữu Điềm một chút, cởi áo khoác ra bọc cô vào, vác lên trên vai.
Lần họp lớp này không ai được chơi hết mình, nhóm người ăn xong đồ ăn, cũng giải tán.
Vừa ra khỏi phòng bao, liền nhìn thấy Viên Duy khiêng một người, bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Mọi người sửng sốt, tại sao vừa biến mất xong, liền đã ôm một người sống sờ sờ xuất hiện?
Mày Ngụy Nguyên nhăn lại, vừa lúc trợ lý của Viên Duy mỉm cười tiến lại đây, đầu tiên hắn cúi người chuẩn mực, sau đó nói: "Ngụy tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đã ghi nợ lại rồi."
Sắc mặt Ngụy Nguyên biến đổi, ngược lại cũng không nói thêm cái gì, chỉ hỏi: "Anh.....!Người vừa rồi Viên tổng ôm là ai?"
Trợ lý quay đầu lại nhìn, sau đó cười nói: "Ông chủ của chúng tôi nói, ngài ấy sẽ mang bạn gái về nhà trước, xét đến việc đã từng cùng là bạn học, có khó khăn gì đều có thể đến tìm ngài ấy."
Nói xong, trợ lý gật đầu một cái, tạm biệt với mọi người.
Bạn gái?
Người vừa rồi chính là bạn gái của Viên Duy ư, nhưng căn bản là không thấy được người nọ là ai?
Mao Nguyệt Trân hừ cười nói: "Có thể là lớn lên quá xấu, không có mặt mũi đi gặp người khác mới bị bọc lại như thế đi."
Mọi người cười, chỉ có Giang Tuệ Văn, thanh âm run rẩy nói: "Êu, mấy cậu có cảm thấy hay không, đôi giày kia, cái quần kia......!là của Tô Hữu Điềm hay không?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt.
Tới nhà Viên Duy, Viên Duy vừa mới mở cửa, liền thả Tô Hữu Điềm xuống.
Hai người dây dưa lên lầu, lại không nghĩ rằng vướng một cái cục lông xù xù.
Tô Hữu Điềm cảm thấy mắt cá chân nóng lên, hoảng sợ.
Viên Duy quát: "Nhúm Lông, trở về!"
Nhúm Lông?
Tô Hữu Điềm sửng sốt, theo bản năng mà định cúi đầu.
Viên Duy lại đột nhiên ném cô lên trên giường, tay chặn hai bên, áp sát xuống.
"Không cần phải để ý đến nó, đêm nay, em chỉ được để ý đến mình tôi thôi."
Tô Hữu Điềm: ".......".