Tô Hữu Điềm: "..."
"Thống nhi, ta cảm thấy mình bị đùa giỡn, lại cũng thấy như bị sỉ nhục nữa."
[Là sao?]
"Hắn nói hắn tên là Đậu Xanh, có phải đang chửi xéo ta là con rùa không?"
Hệ thống cười lạnh một tiếng, Tô Hữu Điềm cũng không biết vì sao nó lại cười lạnh nữa.
[Hắn dù chỉ là đậu xanh cũng thấy cô chướng mắt.]
Tô Hữu Điềm cảm giác mình đang bị song song sỉ nhục.
Cô cắn răng lành lạnh cười với anh chàng diễn viên quần chúng kia: "Anh thật sự tên là Đậu Xanh à?"
Người nọ chậm rãi lắc đầu, giọng nói như bị thủy tinh cắt qua, khàn khàn khó nghe: "Là nghệ danh."
Tô Hữu Điềm: "..."
Cứ như đấm phải nắm bông vậy, Tô Hữu Điềm lặng lẽ lau mặt.
[Có thể hắn thật sự coi cô là con ngu đó.]
"Cút cút cút! Hôm nay ta không muốn nghe mi nói một câu nào nữa!"
[Vốn ta vừa mới phát hiện ra một chuyện rất hay ho, cơ mà xét thấy thái độ cô ác liệt như vậy, ta quyết định giữ im lặng.]
Tô Hữu Điềm: "???"
Tô Hữu Điềm cảm thấy người này dù không nói gì nhiều, nhưng rất xấu tính, cô bèn đứng dậy rời đi.
Chàng Đậu Xanh ở phía sau im lặng nhìn cô, thân hình rung rung, tựa như đang cười.
Ở khu vực quay phim, đạo diễn đang để mấy người hoa tỷ muội các cô làm quen trước một chút với nhau, Tô Hữu Điềm nhìn mấy cặp mắt to như chuông đồng, mấy cái mũi cao như núi Thái Sơn, mấy cái miệng anh đào cằm mũi khoan, cảm thấy mắt đau đến độ bỏng rát.
Đạo diễn nói: "Các cô đều đã đọc kịch bản rồi chứ?"
Cô gái mặc đồ màu vàng kéo kéo khóe miệng: "Chưa đọc, quá dài."
Khóe mắt Tô Hữu Điềm giật giật, xem diễn xuất của cô nàng này rồi, cô mới biết, hóa ra người đi cửa sau không chỉ có mình cô...
Đạo diễn khựng lại một chút: "Không đọc cũng không sao, để tôi tóm tắt đơn giản tình tiết kịch bản một chút cho các cô hiểu, mấy người các cô là Lang Nha Sơn thất trại chủ, theo thứ tự là Đại nương, Nhị nương, Tam nương,..., Thất nương, trong thời loạn thế, anh dũng như nước xiết, đọ sức với giặc quỷ trong núi, cuối cùng hy sinh vì nghĩa, lưu lại cho đời sau một truyền kỳ."
Đạo diễn giới thiệu xong, quay sang Tô Hữu Điềm hô: "Tứ nương!"
Tô Hữu Điềm ưỡn ngực: "Đây!"
Vẻ mặt Trần Thụy Cảnh thoáng nhăn nhó, hơi khựng lại rồi nói tiếp: "... Thịnh Hạ, trong phim tuy vai diễn của cô không quá nặng đô nhưng cũng phải ứng phó cẩn thận, cô hiểu không?"
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Sau khi đạo diễn dặn dò hết một vòng thì bắt đầu khai máy.
Tô Hữu Điềm vốn tưởng rằng quay phim hẳn là rất hưng phấn, thần thánh, nhưng không ngờ lại nhàm chán như vậy.
Bởi diễn viên rất nhiều, cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa tới lượt cô diễn. Cô chỉ có thể buồn chán hết sức mà ngồi chồm hổm ở cạnh nghịch cát.
Hồng đại tỷ và Lam tiểu muội xúm lại gần.
Hồng đại tỷ: "Em ở đây làm gì vậy?"
Tô Hữu Điềm cũng rất muốn giữ gìn quan hệ với người trong đoàn làm phim nên nghe vậy bèn đáp: "Chán, nghịch cát ạ."
Lam tiểu muội bưng miệng cười: "Đúng là chán thật. À này, vũ khí của chị là gì thế?"
"Vũ khí?" Tô Hữu Điềm rút cái khiên kê dưới mông ra: "Một cái khiên, không biết là ai thiết kế nữa, kháng Nhật thì dùng khiên làm gì? Lại còn xấu tệ vậy."
Hồng đại tỷ nói: "Em không hiểu rồi, màu sắc, hoa văn thế này, không cái nào là không thể hiện vẻ đẹp tự nhiên tươi mát cả, lên phim rồi nhất định sẽ là thiết kế được chú ý nhất, mắt đạo diễn nhìn không sai được đâu."
"... Mạo muội hỏi chút." Tô Hữu Điềm quay đầu: "Chị đến với đoàn làm phim như thế nào vậy?"
Hồng đại tỷ vuốt tóc: "Người thiết kế đạo cụ là anh trai chị."
Tô Hữu Điềm ồ một tiếng thật dài: "Thất kính, thất kính rồi."
Hồng đại tỷ nói: "Để chị cho em xem vũ khí của bọn chị, chị cảm thấy em nhất định sẽ phải kinh hãi cho xem."
Tô Hữu Điềm nhướng một bên chân mày lên.
Hồng đại tỷ lấy từ phía sau là một cây thương, tay rung lên một cái, trường thương chợt dài ra.
Hai mắt Tô Hữu Điềm tỏa sáng: "Cái này không tệ nha."
Cái này mới là vũ khí chứ, đến lúc đó muốn đánh giặc quỷ chỉ cần quét ngang một cái là được.
Cô mong đợi nhìn về phía Lam tiểu muội: "Em thì sao?"
Lam tiểu muội móc từ trong túi ra hai quả lựu đạn, đắc ý cười: "Em cảm thấy cái của em mới gọi là lợi hại đó, đánh giặc quỷ không có vũ khí nóng sao được?"
Tô Hữu Điềm liếc nhìn xuống quần cô nàng một cách khó dò.
Lam tiểu muội cười cười tung hứng hai quả lựu đạn: "Em cảm thấy lựu đạn hữu dụng hơn mấy vũ khí của các chị nhiều."
Tô Hữu Điềm trầm ngâm đôi chút, cầm hai quả lựu đạn đặt xuống đất rồi lấy trường thương bỏ vào chính giữa.
Tô Hữu Điềm: "He he."
Hồng đại tỷ: "..."
Lam tiểu muội: "..."
Hai người không nỡ nhìn trực diện, quay sang trừng mắt với cô, đỏ mặt nhặt vũ khí rồi đi thẳng.
Tô Hữu Điềm đứng phía sau vẫy tay: "Đi luôn à? Không chơi thêm chút nữa sao?"
Hệ thống: [...]
Cách đó xa xa, Thường Luân rít một hơi thuốc, vỗ vỗ vai Viên Duy: "Người anh em, khẩu vị của cậu nặng thật."
Khi nãy lúc gã đang cố đoán xem Viên Duy rốt cuộc là đang nhìn cái gì thì không ngờ anh lại đi tới bên cạnh cô nhóc mặc đồ xanh lá kia, nhờ thế gã mới biết đó là cô nàng mà người ta nhớ nhung.
Viên Duy không đáp lại, vẫn nhìn Tô Hữu Điềm đang chổng mông nghịch cát, ý cười như có như không vương bên khóe mắt anh.
"Cô ấy tốt vô cùng."
"Tốt vô cùng?" Thường Luân khó hiểu nói: "Cậu chẳng lẽ không biết con bé ấy vào đoàn làm phim thế nào sao?"
Cô nàng này kể cả tính tình có tốt đi chăng nữa, cũng là được người khác thêm vào. Nghe nói kim chủ còn là một tên công tử, vừa nghe đã khiến người ta không khỏi phải suy nghĩ nhiều.
Viên Duy từ từ quay đầu lại, nhìn Thường Luân chòng chọc.
Thường Luân bị anh nhìn đến rợn hết cả sống lưng, nhưng lời nên nói thì vẫn phải nói: "Cậu nghe anh nói đã, mấy cô nhóc thế này, chúng ta không thể dính vào được đâu, cô nàng có thèm để cậu vào mắt không đã là một chuyện, mà cậu đến lúc theo đuổi người ta không được lại chọc phải phiền phức lại là chuyện lớn khác nữa đấy."
Viên Duy dời mắt đi, nhìn Tô Hữu Điềm hào hứng nhảy nhót đi diễn. Anh nói: "Cô ấy vẫn luôn là của em."