Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

chương 87: 87: chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tỉnh Lỗi sửng sốt, hắn theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy, tiếp theo có chút xấu hổ mà hỏi Tô Hữu Điềm: "Tớ? Dạy cậu á?"

Tô Hữu Điềm nói: "Cậu học tập tốt như vậy, còn có trách nhiệm nữa, trừ bỏ cậu tớ không biết rốt cuộc nên tìm ai nữa......"

Tỉnh Lỗi vuốt vuốt mũi nói: "Thế thì cũng không thể tìm tớ chứ, học tập tốt hơn so với tớ trong lớp mình không phải còn có rất nhiều ư? Ví dụ như Mã Tuệ, không phải ngồi cùng bàn với cậu hay sao?"

Tô Hữu Điềm nói thầm, Mã Tuệ vẫn luôn giúp đỡ Cam Văn Văn học tập, vốn dĩ Cam Văn Văn học tập khá kém, nếu thêm cô cái đồ bỏ đi này nữa, chẳng phải sẽ mệt chết cô nàng ư?

Tô Hữu Điềm gãi gãi đầu, nói: "Thôi kệ, để tớ tự lực cánh sinh đi vậy."

Tỉnh Lỗi có chút băn khoăn.

Vừa nói đến học tập, hắn theo bản năng mà nghĩ đến Viên Duy, thành tích của Viên Duy tốt như vậy, Thịnh Hạ cần gì phải đi vòng qua anh mà tìm mình?

Nghĩ ngợi như vậy, hắn lập tức nhìn về phía Viên Duy, lại thấy Viên Duy thu liễm mắt, nghiêng người mà đi qua.

Tỉnh Lỗi sửng sốt: "Viên Duy?"

Viên Duy bước chân không có dừng lại, nói thẳng: "Không cần lãng phí thời gian."

Nói xong, anh gõ gõ cửa văn phòng, xoay người liền đi vào.

Tỉnh Lỗi có chút xấu hổ mà nhìn về phía Tô Hữu Điềm, nhún vai một cái : "Hắn....!Luôn là như vậy.

Tớ đi trước dọn bài thi, về việc thành tích của cậu thì khi trở về nói sau."

Nói xong, hắn cũng đi vào văn phòng giáo viên.

Tô Hữu Điềm xoa xoa ấn đường, cô ngửa đầu, không còn gì luyến tiếc mà sống đi về phòng học.

Mã Tuệ ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn cô trở về thì quay sang: "Thế nào? Có phải Trì Đức Thiệu đã phê bình cậu hay không?"

Tô Hữu Điềm nằm liệt trên bàn, thanh âm mơ hồ nói: "Không chỉ phê bình, còn uy hiếp tớ nữa."

Mã Tuệ đồng tình mà vỗ vỗ bả vai của cô.

Tô Hữu Điềm chậm rì rì mà cầm lấy sách vở, sau đó cưỡng bách hai mắt của mình dính ở trên sách: "Từ giờ trở đi, ai cũng đều không được quấy rầy tớ học tập, hiện tại tớ muốn bế quan."

Cam Văn Văn nghe thấy cô nói thế, cũng nhảy nhót mà chạy tới: "Cậu thật sự muốn một lòng học tập? Thế thì Viên Duy để ở đâu?"

Tô Hữu Điềm: "Manh chi xi xi, ôm bố mậu ti.

Phỉ tới mậu ti, tới tức ta mưu.......!Viên Duy? Viên Duy là ai? Tớ không quen biết."

Cam Văn Văn dựng thẳng ngón cái lên: "Cậu trâu đấy."

Tô Hữu Điềm rũ mắt xuống, mặt không đổi sắc: "Phỉ ta lỡ kỳ, tử vô lương môi.

Đem tử vô giận, thu lấy......!Đó là đương nhiên."

Cam Văn Văn nhìn cái thái độ nghiêm túc kia của cô, nhịn không được mà cười ra tiếng.

Mã Tuệ đập nhẹ nàng một cái: "Đừng cười, người ta vất vả lắm mới hạ quyết tâm được, cậu lại cười nó như thế xong nó lại như cũ thì làm sao bây giờ?"

Cam Văn Văn che miệng lại, lau lau nước mắt cả nửa ngày mới nghiêm túc nói: "Nếu quyết tâm của nó chỉ vì một câu nói của tớ mà không còn, thì quyết tâm đến mấy cũng vô dụng."

Tô Hữu Điềm: "Đã thấy phục quan, tái cười tái ngôn......!Tớ có thể làm được!"

Tròng mắt của Cam Văn Văn chuyển: "Vậy thì.....!Nếu Viên Duy đồng ý ở bên nhau với cậu thì sao đây?"

Tô Hữu Điềm ngừng lại, sau đó hừ một tiếng:

"Không có cửa đâu! Tang chi chưa lạc, này diệp ốc nếu.

Với giai cưu hề......"

Cam Văn Văn tấm tắc hai tiếng, bắt đầu lau mắt mà nhìn đối với cô, vừa định nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sự chế nhạo và tươi cười trên mặt đột nhiên thu trở về, nàng co đầu rụt cổ mà về tới chỗ ngồi.

Tô Hữu Điềm rung đùi đắc ý nói:"Tớ hiện tại là tâm như nước lặng, đừng có nói đến việc Viên Duy đồng ý tớ, chính là hắn tới quỳ xuống cầu xin tớ, tớ cũng sẽ......"

Mã Tuệ khụ khụ hai tiếng ra dấu.

Tô Hữu Điềm mặt vô biểu tình mà tiếp nhận: "Tớ cũng sẽ mang ơn đội nghĩa mà tiếp thu."

Viên Duy cầm bài thi ném lên trên bàn của cô, mặt vô biểu tình mà đi qua.

Tô Hữu Điềm thở hổn hển một hơi, cô đem bài thi úp lên trên mặt của chính mình, ảo não mà duỗi duỗi chân.

Mã Tuệ buồn cười mà nhìn cô, sau đó đem vở ghi của chính mình chìa ra trước mặt của cô, cười nói: "Cậu chỉ giỏi khoác lác thôi, thiếu chút nữa là "lật xe" rồi.

Này, đây là vở ghi của tớ, cậu cầm xem đi này."

Cam Văn Văn khụ một tiếng, từ sau lưng lấy ra một quyển vở tự thể chỉnh chỉnh tề tề đưa tới:

"Nhìn cậu đáng thương như vậy, tớ cũng cống hiến một chút, tuy rằng tớ học tập chẳng ra gì, nhưng ở phương diện viết chữ thì tớ rất kiêu ngạo."

Tô Hữu Điềm nhận lấy, nhìn những hàng chữ chỉnh chỉnh tề tề ở bên trong, không khỏi nở nụ cười.

Cam Văn Văn nhấc lông mày, quệt miệng rồi bĩu môi nói: "Cậu đừng đắc ý, tớ chính là thấy cậu đáng thương nên mới thế, đừng có nghĩ quá nhiều."

Tô Hữu Điềm hơi hơi mỉm cười, cô thỏa mãn mà hít một hơi.

Hiện tại tuy rằng phương diện tình cảm không được như ý, nhưng là có thể làm Cam Văn Văn ngạo kiều ngay thẳng có thái độ tốt với cô, đây cũng là một bước tiến bộ lớn.

Mã Tuệ từ phía bên cạnh chòi sang, nhỏ giọng nói: "Này, không phải cậu muốn học tập thật tốt sao? Tớ cảm thấy đây là một cơ hội tốt đấy."

Tô Hữu Điềm nhướng mày: "Cơ hội tốt?"

Mã Tuệ làm mặt quỷ với cô : "Viên Duy học tập tốt như vậy, tài nguyên có sẵn như thế mà cậu không cần, lãng phí biết bao nhiêu.

Về sau cậu có thể vừa hỏi bài, vừa tăng tiến cảm tình với hắn, cơ hội tốt như vậy, như thế nào mà cậu lại không nghĩ đến thế?"

Tô Hữu Điềm ồ một tiếng: "Chẳng phải tớ đang nghĩ cũng không dám nghĩ à? Tớ đã nói với hắn rằng, tớ sẽ học tập thật tốt là để vì có thể đuổi kịp bước chân của hắn, cậu cho rằng hắn ngốc sao, dạy tớ học, sau đó lại để tớ đi quấn lấy hắn à?"

Mã Tuệ hận sắt không thể rèn thành thép mà vỗ vỗ đầu của cô: "Có phải cậu bị ngốc hay không, không thử xem như thế nào thì biết sao được? Nếu hắn cự tuyệt thì cậu cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.

Còn nếu hắn đáp ứng, thì không phải là đang ám chỉ cậu có thể theo đuổi hắn sao.

Đến lúc đó, học tập lẫn yêu đương, cả hai tay cùng bắt....."

Tô Hữu Điềm lé mắt : "Hai tay đều phải cầm á?" (thgnao: Bà này đang nghĩ là "cầm" cái gì thì tự hiểu nhá ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°) )

Mã Tuệ híp mắt, phỉ nhổ cô: "Một cái câu hay như thế làm sao vào đến trong miệng cậu lại thay đổi ý nghĩa theo chiều hướng + vậy? Cậu mà đem đống phế liệu trong đầu đấy vứt đi thì chắc chắn là thành tích sẽ tăng vùn vụt luôn."

Tô Hữu Điềm da mặt dày, cô cười hắc hắc..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio