Chương
Con trai và con gái của Trương Dũng ngồi một bên cũng vội vàng nói giúp: “Bác sĩ Lương, cô cũng đừng có vu oan cho bọn tôi, chúng tôi không hề nhận tiền của người khác”
Ngay khi con gái của Trương Dũng nhìn thấy Tô Lương Mặc đẹp trai ưu tú, ánh mắt liền dán chặt lên người anh. Cô ta thậm chí còn cô ý dựa sát vào người Tô Lương Mặc.
Trong mắt Tô Lương Mặc thoáng qua vẻ chán ghét, anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, nắm lấy tay Lương Tiểu Ý: “Vợ, chúng ta đi thôi! Anh đã nói trước rồi, lương tri của những người này vô cùng bẩn thỉu, cứ để anh trực tiếp sai nhóm luật sư của tập đoàn khiếu cáo bọn họ tội phỉ báng, vu khống, khiến bọn họ ăn cơm tù. Em lại cứ muốn cho họ thêm một cơ hội nữa”
Vẻ ngoài nổi trội cùng với khí chát ưu tú của Tô Lương Mặc khiến người khác cảm thấy anh là người không bình thường.
Vừa rồi là anh tôn trọng Lương Tiểu Ý nên không lên tiếng, lức này vừa mở miệng liền hiện ra bất đồng.
Đợi đến khi Tô Lương Mặc dắt Lương Tiểu Ý ra khỏi phòng bệnh, hai người Trương Dũng và Lưu Gia đều đã nhận ra điều gì đó.
Bọn họ… có phải đã dây vào người không nên chọc rồi phải không?
Tô Lương Mặc dắt Lương Tiểu Ý vào trong văn phòng.
Tô Lương Mặc lôi điện thoại ra, mệnh lệnh cho thuộc hạ ở đầu bên kia điện thoại: “Gỡ các tin đồn bất lợi với Tiểu Ý xuống, tớ không quan tâm cậu dùng biện pháp gì, sau ngày hôm nay, tớ không muốn tiếp tục nhìn thấy bất cứ bài viết nào mắng chửi vợ của tớ nữa. Hiểu rồi chứ?”
Dứt lời liền tắt điện thoại ngay lập tức. Lương Tiểu Ý hỏi: “Là Lục Trâm ạ?” Cô bĩu môi, hỏi anh gọi điện cho ai.
“Ừ” Anh nhìn cô một cái, tiếp tục gọi điện thoại, điện thoại được kết nối.
“Thiệu Ngôn, cậu quên tớ đã nói với cậu những gì sao?” Tô Lương Mặc nói.
Tô Lương Mặc nghe thấy Thiệu Ngôn cáu kỉnh chất vấn mình: “Sao.
chứ? Cậu đau lòng à? Tớ cố ý đấy, đặc biệt là nhìn thấy người đàn bà đó lấy chuyện chữa bệnh miễn phí ra làm màu, rõ ràng là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, lại muốn giả vờ làm người tốt bụng, lúc tớ đọc được bài báo đó tớ cảm thấy ghê tởm không thể chịu nổi!
Sao nào? Không phải cô ta là người tốt bụng sao? Không phải cô ta có trái tim lương thiện ư? Tớ chính là muốn chọn lúc co ta tiếng thơm bay xa mà cho cô ta một kích chí mạng. Clip là tớ tung ra, chuyện làm màu cũng là do tớ chủ đạo.
Tớ bất mãn vì người lương thiện như Tình Noãn bị cô ta hại thành bộ dáng không có ý thức nằm trên giường bệnh, còn người đàn bà độc ác như cô ta lại hưởng thụ sự kính trọng và khâm phục của người khác, cô ta không xứng!”
Đôi mắt Tô Lương Mặc có chút lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt: “Hay là cậu cảm thấy bồi thường bằng cả công ty chế dược Thiệu Thị cũng không sao cả?”
Thiệu Ngôn, ông chủ của “Cúc Đình”, cậu ấm của công ty chế dược Thiệu Thị. Thân phận của anh ta không đơn giản, nhưng trong mắt của Tô Lương Mặc, cũng chỉ là đối tượng mà anh nói muốn chèn ép thì có thể chèn ép.
Đây cũng là vì sao, Thiệu Ngôn chỉ là bạn tốt mà không phải là tri kỷ của Tô Lương Mặc. Tuy rằng thân phận hai người nhìn như giống nhau, nhưng thực tế cách cả một chiến hào.
Lương Tiểu Ý nghe thấy cái tên Thiệu Ngôn, bàn tay đang gọt táo không nhịn được khẽ run rẩy, mắt thấy lưỡi dao sắc bén sắp cắt vào tay cô, một cánh tay bỗng nhiên duỗi ra từ một góc chéo, cực nhanh cướp lấy con dao của cô, tốc độ cực kỳ nhanh khiến Lương Tiểu Ý chỉ có thể ngơ ngác nhìn chủ nhân của cánh tay kia, lại bị đối phương vứt cho một ánh mắt trách cứ.
“Cẩn thận một chút!” Lúc Tô Lương Mặc gọi điện cho Thiệu Ngôn, anh cũng không quên nhẹ nhàng chú ý tới an nguy của vợ mình.
Thiệu Ngôn ở đầu bên kia điện thoại phát hiện ra thái độ không nghiêm túc của Tô Lương Mặc, lập tức có chút không hài lòng: “Lương Mặc, cậu đang nói chuyện cùng ai vậy?”
Tô Lương Mặc không nhanh không chậm nói: “Tớ đang nói chuyện với ai phải báo cáo cho cậu sao? Thiệu Ngôn, cậu có thân phận gì chứ?”
Tô Lương Mặc đã quen biết Thiệu Ngôn từ nhiều năm trước, nhưng mà từ lúc Thiệu Ngôn bắt đầu hãm hại Lương Tiểu Ý, anh đã không còn xem Thiệu Ngôn là bạn mình nữa.