Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

chương 162

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Sao vậy?” Tiêu Bạch đột nhiên hỏi.

Lương Tiểu Ý cũng không sợ hãi đáp lại: “Sao là sao?”

Đôi môi hồng của Tiêu Bạch khẽ cong lên, trông vô cùng gợi cảm: “Lời đề nghị của tôi với cô hôm trước, cô vẫn còn nhớ chứ?”

Lương Tiểu Ý có chút đứng hình … Cô nhớ ra rồi! Tối hôm đó Tiêu Bạch nói muốn cô qua đêm cùng anh ta. Như một sự xúc phạm một cách trần trụi! Đôi mắt của Lương Tiểu Ý như đang bừng lên một ngọn lửa tức giận, nhưng cô phải cố gắng hết sức có thế để kiềm chế nó. Lương Tiểu Ý hạ mắt xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Lại gần đây đi, tôi sẽ nói cho anh biết câu trả lời”

Ánh mắt xấu xa của Tiêu Bạch bỗng lóe lên một cách gian tà … Quả nhiên, anh ta nhất định đang có ý nghĩ không mấy trong sáng trong đầu cho xem. Tiêu Bạch có vẻ như vô cùng chắc chắn rằng Lương Tiểu Ý cũng giống như những cô gái khác, sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự quyến rũ ma mị của mình. Mang theo vẻ mặt thờ ơ bất cần của mình, Tiêu Bạch khẽ nghiêng đầu, từ từ tiến sát lại bên tai Lương Tiểu Ý…

Trời ạ! Người phụ nữa của Tô Lương Mặc này, cũng thật chẳng ra làm sao cả.

“Tôi nói cho anh nghe này, câu trả lời của tôi là … paaal”

Trên gương mặt không mấy làm đàng hoàng của Tiêu Bạch kia in hằn năm đầu ngón tay vô cùng rõ nét của Lương Tiểu Ý?

“Tiêu Bạch, anh đừng có mà năm mơ giữa ban ngày. Tôi đã cảnh cáo anh ngay từ đầu rồi. Đừng thấy tôi trông có vẻ hiền lành mà anh muốn bỡn cợt, trêu đùa như thế nào cũng được” Lương Tiểu Ý lắc lắc nhẹ bàn tay vừa đánh lúc nấy. Trời ạ! Hình như lúc nãy cô có đánh anh ta hơi mạnh thì phải, đến nỗi bàn tay cô cũng trở nên đau nhức không thôi.

“Cô!” Dấu tay trên gương mặt đẹp đẽ kia ngày một rõ ràng hơn đỏ ửng cả một bên má. Đôi mắt đào hoa kia gần như muốn bùng cháy, tức giận nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy: “Cô dám đánh tôi!”

Lương Tiểu Ý bất ngờ nhấc chân lên, đá thẳng vào “tiểu đệ đệ” của Tiêu Bạch một cách không thể thô lỗ hơn. Tiêu Bạch cũng không ngờ rằng người phụ nữ này không những dám tát anh, lại còn dám động thủ với “tiểu đệ đệ” của anh nữa. Đây như là một cú đá chí mạng vậy! Khiến anh không khỏi run rẩy, gương mặt bỗng chốc mà trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh đau khổ cúi người ôm lấy phần hạ bộ của mình.

“Hừm. Đến cả bà đây mà anh cũng dám trêu chọc. Đáng đời đau chết anh đi!” Lương Tiểu Ý cười hả hê rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thật buồn cười! Thực ra lần này cô chỉ nhân lúc Tiêu Bạch đang tự tin sung sướng trong sự ảo tưởng của mình mà rat ay thôi. Nếu cô không rời đi ngay lúc này thì đúng thật là ngu ngốc.

Ánh mắt dò xét của Tiêu Bạch nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi anh thật nhanh kia, đôi môi khẽ nhếch, tạo nên một đường cong hoàn hảo: “Lương Tiêu Ý! Tôi chắc chắn sẽ có được em! Khiến em phải năm dưới thân tôi mà cầu xin tôi tha thứt! … Hừ, người phụ nữ của Tô Lương Mặc ư? Sớm muộn gì cũng sẽ không còn nữa! “

“Lương Mặc, hôm nay… ở công ty có bận lắm không ạ?”

Lương Tiểu Ý hỏi thăm. Điều này khiến cô lại lập tức nghĩ đến việc nhìn thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc ấy ở bệnh viện Quốc tế Anh Quốc chiều nay.

“Hả?” Người đàn ông ấy đang chăm chú làm việc bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lương Tiểu Ý, rồi nhẹ nhàng trả lời: “Cũng bình thường. Mọi chuyện trong công ty đều phải để anh can thiệp. Không hiểu anh bỏ tiền ra để nuôi mấy “thùng gạo rỗng” kia làm gì không biết?”

“Ồ…” Lương Tiểu Ý ngập ngừng trả lời. Rốt cuộc cô có nên hỏi hay không?

Trong khi Lương Tiểu Ý vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ rối rằm của mình, thì Tô Lương Mặc mơ hồ đã có thể nhận ra răng cô đang rất không bình thuờng. Anh liền cây bút Parker trong tay xuống bàn, gập tài liệu lại, rồi chậm rãi tiến đến bên cạnh Lương Tiểu Ý. Bước tới bên người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, ngón trỏ mảnh khảnh của anh khế gạt từng lọn tóc xoăn của Lương Tiểu Ý: “Vợ à,em đang có tâm sự”

“Ơ không. Đâu có ạ…. Em thì có thể có tâm sự gì chứ?”

Lương Tiểu Ý cắn cắn môi, đôi mắt hốt hoảng hạ xuống như muốn lảng tránh câu nói của Tô Lương Mặc. Điều này càng khiến anh thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.

‘Tô Lương Mặc nghi ngờ nhướn mày, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Đôi mắt anh dừng lại trên cuộn len mà cô đang cầm: “Đây là gì vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio