Chương
Môi của Tiêu Bạch vốn định đặt lên môi của Lương Tiểu Ý, nhưng vì cô tránh nên chỉ chạm vào khóe miệng cô.
Khóe môi hơi nghiêng đi, nụ hôn chưa được mấy giây, Lương Tiểu Ý giơ chân hung hăng đạp vào chân của Tiêu Bạch, cô nhân lúc hắn ta đau đớn, liền quay người tát hắn ta một cái.
Cái tát này, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nếu không phải Tiêu Bạch là người bị cô đánh, hắn ta nhất định sẽ khen cái tát vừa rồi của cô “đẹp”.
Khóe miệng vẫn lưu lại chút hương tàn, khiến Lương Tiểu Ý không dám tinI Tiêu Bạch muốn cưỡng hôn cô?
Lúc nãy suýt chút nữa Tiêu Bạch đã hôn cô rồi?
Hắn ta lại dám khiếm nhã với cô như vậy?
Một loạt thông tin giống như thủy triều dâng lên ào ạt, khiến cô ngây ngốc, nhất thời không thể suy nghĩ được gì.
Tiêu Bạch thực ra không hề muốn hôn một “bà cô” hơn tuổi mình, nhưng ai bảo “bà cô” này người phụ nữ của Tô Lương Mặc chứ? Chỉ cần là người phụ nữ mà tên kiêu căng ngạo mạn Tô Lương Mặc nhìn trúng, Tiêu Bạch hắn đều muốn nếm thử mùi vị của người đó.
Hắn ta muốn hôn cô, không liên quan gì đến dục vọng hết.
Nhưng khi môi của hắn ta đặt lên môi của cô, mặc dù bị cô linh hoạt trốn tránh, mặc dù hắn ta chỉ chạm vào môi cô một giây thôi, đôi mắt đào hoa của Tiêu Bạch hơi mở to, ánh mắt hắn ta thoáng qua vẻ kinh ngạc… Mùi vị này, con mẹ nó thật thích?
Tiện nhắc nhở một câu… hai khóe môi chạm nhau chỉ khoảng một giây mà thôi?
Không ngờ được là, mặc dù “bà cô” này tuổi đã lớn, nhưng đôi môi lại mềm mại giống như của cô gái tuổi, mềm đến mức vừa chạm vào miệng liền tan ngay, giống như kẹo bông hắn ta ăn lúc bé.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên môi cô… Khóe môi của cô đã mềm mại như vậy, vậy còn đôi môi mịn màng kia thì sao?
Bất giác, ban đầu Tiêu Bạch “vì cô là người phụ nữ của Tô Lương Mặc” nên mới hôn cô, bây giờ “vì mùi vị của cô rất thơm” nên lại muốn hôn cô…
Cơ thể cao lớn của Tiêu Bạch chuẩn bị hạ xuống lần nữa, còn Lương Tiểu Ý từ ban nãy vẫn đang ngây ngốc, sao cô lại có thể để một người đàn ông không phải Tô Lương Mặc chạm vào khóe môi cô chứ.
Chỉ như thế thôi, cô đã vô cùng áy này rồi.
Khi cô nhìn thấy gương mặt của Tiêu Bạch ngày càng gần, đáy mắt cô lướt qua sự tàn nhãn?
Tiêu Bạch cười lạnh: “Cô à, tôi đã nói rồi, cùng một chiêu thức không dùng được hai lần đâu!”
Ừm… phải không?
Đầu gối của Lương Tiểu Ý hung hăng đạp vào bụng Tiêu Bạch, Tiêu Bạch không phòng bị, trong lúc đau đớn, hắn ta liền thả cánh tay của Lương Tiểu Ý ra.
Vừa được tự do, Lương Tiểu Ý lập tức lùi về phía sau, nhưng Tiêu Bạch lập tức phản ứng lại ngay, hắn ta định bắt cô lại.
Nhìn thấy cánh tay rắn chắc đang giữ chặt cánh tay mình, Lương Tiểu Ý cúi đầu mở miệng cắn! Cô cắn rất mạnh, gần như là dùng toàn bộ sức lực của mình, không hề nương tay với tên lưu manh vô sỉ Tiêu Bạch này.
Tên biến thái không tôn trọng phụ nữ này, đáng đời?
Tiêu Bạch mở trừng mắt: “Cô điên rồi!” Cô dám cắn hắn ta?
“Không phải tôi điên! Tôi thấy anh mới là bị điên thì có!”
Lương Tiểu Ý tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Tiêu Bạch, anh tưởng anh có thể coi thường người khác như thế à? Anh tưởng anh đẹp trai, gia thế lại tốt, thì tất cả con gái trên thế gian này đều để mặc anh xúc phạm à?” Lương Tiểu Ý giơ tay lên, nhanh như chớp giáng một phát tát lên mặt Tiêu Bạch, cười lạnh nói: “Anh Tiêu! Cùng một chiêu thức, tôi muốn đánh anh mấy lần cũng được! Bởi vì anh, đáng bị đánh!”