Chương
“Phòng ngủ trên tầng ” “Tạch” rồi lại ngắt máy rồi.
Khóe miệng Lục Trầm giật giật.
Phòng ngủ trên tầng … Chẳng nhế hai người họ “làm việc” mệt quá nên không còn sức ra khỏi phòng rồi à?
Đi lên cầu thang đá cẩm thạch, trong đầu Lục Trầm tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Nhưng chắc chắn Lục Trầm không thể ngờ được là, sau khi anh ta đẩy cửa ra lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
“Cộp” một tiếng, tiếng Lục Trầm bước đi mạnh hơn, lập tức bắt gặp ngay ánh mắt có lực sát thương vô cùng lớn của vị Tổng giám đốc cao ngạo nào đó, anh bất mãn quát nhẹ: “Khẽ một chút”
Lục Trầm há hốc mồm, cuối cùng không nói gì cả, anh ta đặt hộp đồ ăn trên tay xuống, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút” Người đàn ông ngồi trên giường gọi anh ta lại: “Mang đến đây” Tô Lương Mặc chỉ chỉ vào tủ đầu giường, nói.
“Ặc… Lương Mặc, không phải cậu nói là anh em sao, chỉ có một đoạn ngắn thế này, cậu tự lấy đi, cậu lười vừa thôi chứ” Lục Trầm ghét bỏ lườm Tô Lương Mặc, nhưng anh ta vẫn mang hộp đồ ăn để lên tủ đầu giường.
“Bảo cậu mang đến thì cậu mang đi! Nói nhiều thế nhỉ!”
Lục Trầm chưa rời đi ngay lập tức, mà anh ta đứng lại, mắt mở càng lúc càng to?
Hãy xem anh ta nhìn thấy cái gì đây?
Người đàn ông lạnh lùng bạc bếo như Tô Lương Mặc, lại có một ngày anh cẩn thận từng li từng tí bón cơm cho một cô gái?
Nhìn anh cẩn thận rút một cánh tay ra, mở nắp hộp cơm, cầm thìa tự nếm một thìa canh, sau khi chắc chắn canh không quá nóng cũng không quá lạnh, anh mới lắc lắc Lương Tiểu Ý đang giống như con bạch tuộc ngủ trên cánh tay anh.
“Ừm” Lương Tiểu Ý mơ màng mở mắt, một thìa canh đặt bên miệng cô: “Vợ, ăn xong rồi ngủ. Nào, uống canh”
Sự dịu dàng ấy, sự ngọt ngào ấy, sự bình dị ấy… Lục Trầm trợn mắt nhìn, căm anh ta sắp rớt xuống đất rồi.
Lương Tiểu Ý mơ mơ hồ hồ, nghe thấy giọng nói của Tô Lương Mặc, cô mở miệng uống một thìa canh… Hai ngày nay.
cô vô cùng buồn ngủ, ngủ bao nhiêu cũng không đủ, nhưng hai ngày nay cô ngủ toàn gặp ác mộng, có ngủ cũng ngủ không ngon.
“Nào, ăn miếng thịt gà” Lại một thìa nữa.
“Ừm, ăn một miếng nữa” Vẫn một thìa nữa.
“Cuối cùng uống một thìa canh”
Lương Tiểu Ý có chút buồn bực, không để người ta ngủ yên được à?
“Ừm, buồn ngủ” Cánh tay mập mạp hơi huơ huợ, cô lăn từ trên người anh xuống, nằm thu vào trong chăn, cô ôm chăn ngủ vô cùng thoải mái.
Một thìa nữa lại được đưa đến: “Ngoan, miếng cuối cùng”
Người đàn ông đổi giọng trầm ấm, hiếm có lần anh lại dịu dàng dõ dành như thế.
Dáng vẻ hầu hạ vợ của anh khiến Lục Trầm đứng bên cạnh cật lực dụi dụi mắt… Đây có phải là Tô Lương Mặc không? Có phải bậc đế vương vô cùng cao ngạo Tô Lương Mặc chỉ cần giậm chân là cả nước Z sẽ chấn động không? Có phải con cá sấu lớn Tô Lương Mặc hô mưa gọi gió của thành phố S không?
Thuật thôi miên có thể làm được điều này sao?