Chương
Lúc Lục Trầm nhận điện thoại, trái tim đập “thình thịch”, “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ gọi cho Lương Mặc”
Vội vàng tắt điện thoại, Lục Trâm bấm gọi cho Tô Lương Mặc.
Lúc này, Tô Lương Mặc đang ở “Kim Cung” uống rượu, chuông điện thoại reo lên, anh lôi điện thoại ra nhìn, là Lục Trầm, Tô Lương Mặc nhớ đến những lời nói của Lục Trầm lúc chiều ở phòng làm việc của anh, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền tắt điện thoại.
“ĐMƑ Lục Trầm chửi một tiếng, không chút chần chừ, sải bước đến hầm để xe, vừa lên xe đã tăng tốc độ lên km/h, lúc lên đường cao tốc, đạp ga lên hẳn km/h.
Lao điên cuồng trên đường.
Đến biệt thự Lý Ân, Lục Trầm xuống xe, Thẩm Quân Hoa lao đến, “Tô Lương Mặc đâu?”
“Đừng nhắc cậu ta nữa, để tôi mở cửa” Lục Trầm vội vàng chạy đến mở cửa.
Quả nhiên, lúc cửa mở ra, Lương Tiểu Ý đang năm trên sàn nhà lạnh băng.
“Đây là đâu?” Lúc Lương Tiểu Ý tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trần nhà trắng toát, chỗ này… “Bệnh viện?” nhất thời tỉnh táo lại một chút, Lương Tiểu Ý nhìn sang bên cạnh, “Đại Bàn, tớ làm sao thế?”
Đại Bàn giơ tay ra, mỉm cười kéo chăn lên cho Lương Tiểu Ý, “Tiểu Ý, cậu không sao cả, chỉ là cơ thể có chút yếu ớt thôi”
Là… như vậy sao?
Lương Tiểu Ý rất nhạy cảm, cô nhìn chăm chú Đại Bàn ngồi bên cạnh, Thẩm Quân Hoa bị cô nhìn sắc mặt bỗng trở nên không bình thường, “Đại Bàn… cậu có chuyện giấu tớ”
Cô nói một cách chắc nịch.
“Đâu… đâu có?”
Lương Tiểu Ý nhận ra sự chột dạ trong ánh mắt của Thẩm Quân Hoa, vì thế cô lại càng chắc chắn Đại Bàn có chuyện giấu cô, Lương Tiểu Ý lập tức nghiêm nghị: “Đại Bàn!” Giọng nói đây nghiêm túc: “Nếu chuyện có liên quan đến tớ thì cậu mau nói cho tớ nghe đi!”
“Tớ…”
“Đại Bàn, cậu đừng có nói không cớ nữa, có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, mỗi lần cậu nói dối, trong mắt sẽ hiện lên vẻ chột dạ”
Đại Bàn Thẩm Quân Hoa nghe xong, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc… cô ấy quả thực không nhận ra điều này.
Nếu đã như vậy…
Thẩm Quân Hoa nhìn Lương Tiểu Ý, mím chặt môi, ánh mắt lờ mờ, trái lại với phản ứng ban nấy, Lương Tiểu Ý không giục Thẩm Quân Hoa nữa, bởi vì cô biết, Đại Bàn cần thời gian để suy nghĩ rồi mới đưa ra quyết định.
Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Quân Hoa cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lương Tiếu Ý, hít một hơi thật sâu: “Tiểu Ý, cậu có thai rồi… cậu có biết không?”
“Á!”
Khoảnh khắc này, Lương Tiểu Ý mở to đôi mắt, ánh mắt ngẩn ngơ, chỉ nghe thấy tiếng ong ong trong tai.
“Tớ… có thai rồi?” Vốn cô không nhìn tập trung vào cái gì, cho đến khi mắt đập vào khuôn mặt Đại Bàn ngồi bên cạnh, “Tớ, thật sự có thai rồi sao?”
Cô ấy biết ngay, ánh mắt Thẩm Quân Hoa tràn ngập sự căm ghét, đây là sự căm ghét dành cho người đàn ông máu lạnh Tô Lương Mặc! Tiểu Bàn quả nhiên không biết chuyện mình đã có thai.
“Tiểu Ý, tớ hỏi cậu, đứa bé này… cậu có định giữ lại không?”
“Há?” Có ý gì vậy? Lương Tiểu Ý có chút mơ hồ, con của cô, tại sao lại không giữ lại chứ?
“Tiểu Ý, tớ đang rất nghiêm túc hỏi cậu, đứa bé này, cậu có muốn giữ lại không?”
Nhìn Đại Bàn ở trước mặt ngày càng nghiêm nghị, Lương Tiểu Ý lại càng không hiểu tại sao Thẩm Quân Hoa lại hỏi cái câu hoang đường như vậy.
“Tất nhiên..”
Lương Tiểu Ý còn chưa kịp nói hết đã bị Thẩm Quân Hoa ngắt lời, “Tiểu Ý! Trước khi cậu trả lời câu hỏi của tớ, tớ muốn nói cho cậu một chuyện.”