Chương
Tô Lương Mặc cảm nhận rõ ràng cơ thể cô mềm ra sau câu nói của anh, đôi môi quyến rũ lại cười nhẹ một cái, ánh mắt đầy bất lực. Người phụ nữ này, trong mắt cô anh là một tên ác quỷ sao???
Không thể phủ nhận, cơ thể cô có một sức hấp dẫn chết người. Hoàn toàn không cần cố ý quyến rũ, anh cũng sẽ trở thành cậu nhóc mười mấy tuổi, muốn có được cô.
Nhưng bây giờ anh đã động lòng, muốn “hành quyết ngay tại chỗ” nhưng anh cũng không dã thú như vậy, không thể xuống tay với một người bệnh.
Cố tình dùng giọng nói lạnh như băng, nhẹ nhàng căn lên vành tai Lương Tiểu Ý: “Có điều nếu cô không ngủ được, tôi có thể làm thỏa mãn cô một chút”
Lương Tiểu Ý không biết nên có phản ứng gì, Người đàn ông phía sau sờ vào bụng cô, da đầu cô nhất thời tê dại, có điều nghe thấy những lời của người đàn ông, cô liền hiểu ra… Là cô chột dạ là cô nghĩ quá nhiều. Người ta không hề phát hiện ra cô có thai. Là cô có tật giật mình mà thôi.
Lương Tiểu Ý hiểu nhầm Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc hiếu nhầm Lương Tiểu Ý. Cho rằng Lương Tiểu Ý vì sợ anh động đến cô mới co người lại. Thật ra Lương Tiểu Ý cơ người lại vì sợ anh đã biết sự thật.
Hai người đều hiểu nhầm nhau…
Ánh mắt của Tô Lương Mặc rơi lên gáy Lương Tiểu Ý, làn da trắng hồng mịn màng đến lông tơ cũng không nhìn thấy rõ.
Chỗ đó lấm tấm mồ hôi, làn da trắng mịn, mỗi lỗ chân lông đều đọng một giọt mồ hôi… Đáng yêu quá đi! Thứ bên dưới bụng Tô Lương Mặc có phản ứng.
Lương Tiểu Ý vẫn cảm thấy sợ hãi, luôn cảm thấy phía sau có một ánh mắt rực lửa, dính chặt lên người cô. Cô lại không dám quay lại xác nhận, chỉ có thể co người lại như con chim cút. Cô vừa rụt cổ lại, giọt mồ hôi sau gáy trở thành một hàng, lướt trên làn da trắng mịn của cô… Ngay giây sau, mắt người đàn ông bỗng cay cay!
“Aa!” Lương Tiểu Ý mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước, cơ thể co lại, không dám động đậy.
Tô Lương Mặc gặp phải Lương Tiếu Ý, kết quả thường sẽ là cậu chủ nhà giàu, Tổng giám đốc vô tình máu lạnh trở thành một người đàn ông không cần mặt mũi.
Ánh mắt anh nhìn thẳng của gáy của cô, những giọt mồ hôi thành một hàng, rơi xuống xương sống, anh mắt cũng nhìn theo, mắt anh tối sầm, không kịp suy nghĩ đã lẽ lưỡi ra theo bản năng… Lương Tiểu Ý sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô, cái cảm giác ẩm ướt đó khiến cơ thể Lương Tiểu Ý cứng đờ.
Lương Tiểu Ý hơi động đậy, làm ra cái tư thế muốn thoát khỏi vòng tay Tô Lương Mặc và tất nhiên Tô Lương Mặc nhận ra được cô đang động đậy.
Ánh mắt u ám… giọng nói lạnh lẽo: “Không muốn tôi chạm vào như vậy sao? … Bởi vì cái tên Savvy kia?” Nói đến chữ cuối cùng anh cao giọng lên, bầu không khí nhất thời lạnh như băng.
Trái tim Lương Tiểu Ý đập “thình thịch”, cô không nghĩ ngợi gì mà vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi… đang bị ốm” Gô biết thời điểm này không được nhắc đến cái tên “Savvy”. Con người trong hoàn cảnh nguy hiểm, não phản ứng sẽ rất nhanh, tìm ra một lý do có lợi cho cô: “Anh đã nói… đêm nay không chạm vào tôi”
Nghe xong, sự nguy hiểm trong ánh mắt của Tô Lương Mặc dần tan biến, bầu không khí lạnh như băng cũng từ từ ấm áp lên.
Lương Tiểu Ý cực kỳ hoảng loạn lo lắng, có cảm giác như cá nằm trên thớt, đợi Tô Lương Mặc đến quyết định số phận của mình.
Một lúc lâu, đằng sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của người đàn ông… da đầu Lương Tiểu Ý tê rần, càng ngày cô càng không hiểu người đàn ông này, Tô Lương Mặc người đàn ông này càng ngày càng nắng mưa thất thường, suy nghĩ càng ngày càng khó đoán.
Giây trước sát khí còn lan tỏa khắp nơi, giây sau đã cười vui về.
Bàn tay ôm eo cô siết chặt lại, kéo cô lại gần anh. Mắt Lương Tiểu Ý mở to, cô không dám tin… Nếu còn không hiểu thứ gì đó nhô ra đang chạm vào đùi cô thì cô đã phí hoài những ngày tháng sống chung với Tô Lương Mặc rồi.
Trong nháy mắt, mặt cô ửng đỏ.
Sau gáy, đầu lưỡi của người đàn ông lại lướt đi lướt lại, Lương Tiểu Ý trơ mắt chịu đựng hơi nóng của đầu lưỡi.