Chương
Ngước mắt nhìn bóng lưng đã đi rất xa, Phùng Lộ không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự có thể khiến mỗi người phụ nữ gặp anh đều động lòng. Cho dù cách xa như vậy, không nhìn thấy rõ bóng lưng nhưng lại nhìn ra được dáng vẻ giàu có.
Trong phòng bệnh, Lương Tiểu Ý nghe thấy “cạch” một tiếng, hai tay vội vàng lau đi nước mắt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt u ám khó đoán của anh.
Cô cố tình quay đầu đi chỗ khác, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô.
Khóe miệng nhếch lên… Người phụ nữ này chắc chắn không hề biết dáng vẻ bây giờ của mình. Mũi đỏ ửng, lông mi đọng nước mắt vậy mà còn làm bộ dạng không có chuyện gì.
“Ăn cơm” Tay xách hộp cơm đi đến cái bàn trước mặt, đặt hộp cơm xuống, quay người đi đến trước giường bệnh của cô, không nói tiếng nào đã ôm cô lên rồi đặt cô xuống ghế trước bàn ăn: “Ăn hết chỗ này”
Nói xong, quay người đi vào phòng vệ sinh, Lương Tiếu Ý nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng lại rồi lại nhìn hộp cơm trên bàn. Kỳ quái thật đó!
Không lâu sau, phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy “rào rào” từ vòi hoa sen.
Lương Tiểu Ý mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn.
Được một lúc, cô không ăn nổi nữa, cô đặt đũa trong tay xuống, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Lương Tiểu Ý quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, mái tóc đen nhánh vẫn đang ướt nhẹp. Cô lại cảm thấy kỳ quái: “Thần kinh mới tắm vào buổi sáng sớm…
Cô nói rất nhỏ, không chú ý lắng nghe sẽ không nghe thấy, đương nhiên Lương Tiểu Ý cho rằng Tô Lương Mặc đứng ở cửa nhà vệ sinh, cách xa như vậy chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Nhưng lúc cô vừa nói xong, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, ánh mắt liếc nhìn cô… Lương Tiểu Ý có cảm giác chửi người khác mà bị bắt tại trận.
Sợ hãi đợi người đàn ông lạnh lùng kia nổi giận… Nhưng Tô Lương Mặc chỉ vội vàng lấy khăn lau tóc, không nói một lời bước đến chỗ cô.
Anh liếc nhìn hộp cơm vẫn chưa ăn hết, anh chau mày, giọng nói đầy lạnh lùng: “Ăn hết.”
Lương Tiểu Ý lén lút bĩu môi…Hóa ra không nghe thấy, dọa cô sợ chết khiếp.
Có điều, liếc nhìn hộp cơm vẫn còn rất nhiều, Lương Tiểu Ý nhất thời chẳng vui chút nào.
Lệnh của vua không cãi lại được, Lương Tiểu Ý chỉ có thể cầm đũa lên, mỉa mai chính mình lại bị anh uy hiếp một lần nữa. Tô Lương Mặc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế, gắp từng hạt từng hạt cơm cho vào miệng.
Anh giơ tay ra, đoạt lấy đôi đũa trong tay cô, sau đó gắp đồ ăn lên đưa đến miệng cô, giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm: “Ăn”
Lương Tiểu Ý né ra nhưng bị Tô Lương Mặc đút thẳng vào miệng. Lương Tiểu Ý nhất thời muốn nôn ra, giọng nói có chút đáng sợ: “Nuốt xuống. Cô thử nôn ra xem”
Da đầu Lương Tiểu Ý tê rần, cô cố gắng nuốt thức ăn trong miệng.
Tô Lương Mặc ở bên cạnh nhìn cô, nhìn hai cái má phình lên giống như con sóc. Nhìn dáng vẻ nuốt từng miếng cơm xuống, anh nheo mắt, hừ một tiếng: “Nhai kỹ rồi nuốt” … trong đầu Lương Tiểu Ý toàn là dấu hỏi.
Cuối cùng, dưới sự giám sát và uy hiếp của Tô Lương Mặc, cô ngoan ngoãn nhai đồ ăn rồi nuốt xuống bụng. Ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Anh Tô, anh rốt cuộc định chơi trò gì nữa đây?”
Bàn tay đang cầm đũa của Tô Lương Mặc bỗng khựng lại, con tôm đang gắp lên rơi xuống dưới bàn.
Không nói tiếng nào, Tô Lương Mặc gắp lại con tôm lên, đưa đến miệng Lương Tiểu Ý, nhìn có vẻ không chịu chút ảnh hưởng nào từ những lời nói của Lương Tiểu Ý, lạnh lùng nói: “Ăn. Đừng để người khác nói tôi ngược đãi vợ mình, đến cơm cũng ăn không no, cuối cùng vì thiếu dinh dưỡng mà ngất xỉu”
Ánh mắt Lương Tiểu Ý hiện lên chút mỉa mai… Cô đã nói mà, sao anh bỗng nhiên hạ thấp bản thân để bón cơm cho cô, hóa ra là vì giữ mặt mũi của mình.
Nhai qua loa rồi nuốt xuống bụng.