Chương
Người đàn ông không chút dao động, im lặng nghe Ôn Tình Noãn khóc lóc. Nhìn khuôn mặt tính tế đến kinh tởm của người phụ nữ này, anh mới nhận ra, suốt mười năm qua, trong ấn tượng của anh, ngoài gương mặt này ra thì tất cả đều giống hệt với người năm đó cứu anh… Nhưng về sau anh mới biết, anh nhận nhầm người.
Thu lại ánh mắt lạnh lùng, Tô Lương Mặc bấm chìa khóa xe, “tít tít” hai tiếng, cơ thể cao lớn đi đến chỗ Ôn Tình Noãn, sau đó… lướt qua cô ta…
Ôn Tình Noãn không dám tin anh lướt qua cô ta, kèm theo cơn gió lạnh khiến Ôn Tình Noãn run rẩy, hai mắt đẫm lệ, cô ta đuổi theo, chẳng hề kiêng nể mà ôm lấy cánh tay đang mở cửa xe của Tô Lương Mặc.
“Lương Mặc, anh vẫn còn giận em đúng không, em xin lỗi, em sai rồi, anh đừng giận em nữa được không, em chỉ vì quá yêu anh mà thôi”
Ánh mắt lạnh lẽo rơi lên đôi tay thon thon của Ôn Tình Noãn, Tô Lương Mặc mặt không biểu cảm nói: “Buông tay”
Giọng nói trầm thấp, không chút tình cảm khiến Ôn Tình Noãn lạnh run cả người.
Đừng có trách tôi, Lương Tiểu Ý, cô không để tôi sống tốt thì tôi cũng sẽ không để cô sống trong yên bình đâu.
“Lương Mặc, em biết anh bây giờ đã là người có gia đình có con cái, em không nên bám riết lấy anh. Lương Tiểu Ý là bạn thân nhất của em nhưng lại cướp đi chồng sắp cưới của em. Anh bảo em nên nghĩ như thế nào đây?” Cô ta khóc: “Cậ ấy là kẻ cướp”
Ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự chán ghét. Anh đang nhấc chân bước lên xe bỗng khựng lại.
Chiếc chân thon dài bỗng thu lại, “bịch” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, Tô Lương Mặc nhếch mày, mắt nheo lại đây nguy hiểm, khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Một lúc sau, anh từ từ lên tiếng, không nhanh không chậm, ung dung nhàn nhã, “Cô nghe được tin tôi có con từ đâu?”
Ôn Tình Noãn không hề trả lời mà hỏi ngược lại: “Á? Lẽ nào là Tiểu Ý cố tình lừa em để chọc tức em sao?”
Anh nheo mắt tiến sát Ôn Tình Noãn: “Nói rõ ràng”
Ôn Tình Noãn cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống, yếu ớt đáng thương: “Tiểu Ý cậu ấy nói với em, cậu ấy mang thai con của anh, bảo em đừng có bám lấy anh nữa… Nhưng mà Lương Mặc, nếu ca phẫu thuật không thất bại, em không trở thành người thực vậy thì bây giờ em mới là vợ của anh”
Tô Lương Mặc chỉ nghe thấy “Tiểu Ý nói cậu ấy đã có mang thai con của anh”, những lời đằng sau anh không nghe thấy gì cả.
Ánh mắt đầy phẫn nộ.
Cô sớm đã biết mình có thai rồi?
Tại sao không nói với anh?
Chẳng trách lúc ở bệnh viện truyền nước cô lại căng thẳng như vậy, mỗi lần truyền nước đều kiểm tra kỹ các thành phần thuốc rồi mới yên tâm.
Hóa ra là như vậy!
Cô sớm đã biết mình có thai rồi!
Phẫn nộ vì bị giấu giếm và lừa dối.
Tô Lương Mặc không che giấu đi sự phẫn nộ của mình, Ôn Tình Noãn liếc nhìn khuôn mặt khó coi của người đàn ông, nhất thời mọi tức giận đều tan biến, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Lương Tiểu Ý, người phụ nữ đê tiện này, những ngày tháng tươi đẹp đang chờ đợi cô đó!
Thẩm Minh Viễn đã nói Lương Tiểu Ý yêu cầu bác sĩ giữ bí mật, vậy thì Tô Lương Mặc chắc chắc vẫn chưa biết. Có thai lẽ ra là một chuyện vui, đối với người phụ nữ đê tiện kia cũng là một chuyện có lợi. Đứa bé là một lợi thế.
Theo lý thì Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện kia phải nói cho Tô Lương Mặc mới đúng.
Tại sao phải giấu Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý không yêu Tô Lương Mặc nữa, đây là điều không thể nào. Vậy là Tô Lương Mặc không muốn đứa con của Lương Tiểu Ý, Lương Tiếu Ý muốn giấu Tô Lương Mặc, đợi đến khi bụng to rồi, không thể phá nữa mới mới sinh đứa bé ra.