Chương
Tô Lương Mặc đi đầu, đôi giày da thủ công Italy dưới chân đi đi lại lại khắp khu công nghiệp cũ bẩn. Người đàn ông đi đầu mặc bộ vest được cắt may vừa thân, làm lộ ra từng đường cong, từng nét thẳng tắp trên cơ thể, không làm mất đi khí phách trên người. Lục Trầm đi bên cạnh, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cũng mặc quần áo vest giày da, phía sau là mười vệ sĩ áo đen trong tư thế sẵn sàng đón địch.
Mười vệ sĩ được phái đi thăm dò xung quanh, rất nhanh đã quay lại, hai người đến báo cáo: “Nhà kho số đi thẳng phía trước.”
“Được, đi!”
“Boss, phát hiện cô Ôn bị thương trong nhà kho số ” Hai người khác lại đến báo cáo.
Ánh mắt Tô Lương Mặc lạnh lẽo: “Hai người đưa Ôn Tình Noãn đến bệnh viện”
“Nhưng, nhưng cô Ôn bị rạch mặt, tâm trạng đang vô cùng kích động”
Tô Lương Mặc đã dẫn người khác đi xa rồi.
Thẩm Minh Viễn cũng đưa Lương Tiểu Ý đến đây.
“Đây là đâu?” Cô hoang mang hỏi.
“Nhà kho số khu công nghiệp Đồng Xuyên. Lúc trước bảo cô đến thì cô không đến, nên tôi chỉ đành đích thân mời cô đến” Thẩm Minh Viễn cúi xuống phía trước người Lương Tiểu Ý. Cô bị hắn ta trói hai chân hai tay vào một cái bàn bằng kim loại. Thẩm Minh Viễn cúi người xuống, nhanh chóng năm chặt tóc của Lương Tiểu Ý, hung dữ giật mạnh một cái, khiến nửa thân trên của cô bật lên, sau đó hắn ta lại quay lại vẻ mặt lịch sự, đôi mắt nhã nhặn toát ra vẻ hung ác: “Nói! Cô đưa Tình Noãn đi đâu rồi?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không hề bắt cóc Ôn Tình Noãn, anh hỏi tôi bao nhiêu lần thì đáp án vẫn chỉ có một mà thôi!” Lương Tiểu Ý hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Minh Viễn: “Thả tôi ra đi, nếu như Tô Lương Mặc biết anh bắt cóc tôi, anh ấy sẽ không tha cho anh đâu”
Trong lúc nguy hiểm, Lương Tiểu Ý không ngại lấy Tô Lương Mặc ra làm bùa hộ mệnh, chỉ cần dọa được Thẩm Minh Viễn, khiến hắn ta kiêng dè không dám tùy tiện làm hại cô là được.
Nhưng cô không ngờ được là, Thẩm Minh Viễn đã say mê Ôn Tình Noãn đến độ không còn thuốc chữa nữa rồi.
Khóe miệng Thẩm Minh Viễn nhếch xuống hung ác, vẻ ngoài lịch sự và cặp kính thư sinh không thể che được ánh mắt dữ tợn phía sau. Thẩm Minh Viễn hung hăng tát cô một cái “Chát”, cái tát khiến đầu óc cô quay mòng mòng.
Giọng nói tàn nhãn của Thẩm Minh Viễn vang lên bên tai cô: “Lương Tiểu Ý, nếu để Tô Lương Mặc biết cô bị nhiều đàn ông cưỡng hiếp như thế này thì sẽ thế nào nhỉ, anh ta có còn cần bông hoa tàn úa như cô không? Chỉ sợ đến đứa bé trong bụng cô cũng sẽ chết cùng cô đấy nhỉ?”
Lương Tiểu Ý không dám tin vào những gì cô nghe thấy, đến hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cô mở trừng to mắt nhìn Thẩm Minh Viễn: “Sao anh biết chuyện tôi có thai?”
“Ha ha ha, Tô Lương Mặc biết cô có thai, đương nhiên Tình Noãn cũng sẽ biết. Tôi biết chuyện cô có thai thì có gì kì lạ sao?” Tay Thẩm Minh Viễn bỗng nhiên chạm vào vùng bụng đã hơi nhô lên của Lương Tiểu Ý. Sắc mặt cô bỗng chốc trở nên trắng bệch: “Đừng làm hại con tôi!”
Tay Thẩm Minh Viễn hất áo của Lương Tiểu Ý lên, làm lộ vùng bụng của cô ra. Mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu, cô run rẩy trốn tránh, tức giận mắng hắn ta: “Thẩm Minh Viễn! Anh không phải con người! Anh cũng là bác sĩ, anh cũng có con. Sao anh lại có thể làm ra chuyện như thế này chứ. Sao anh có thể ra tay với đứa bé chứ! Thẩm Minh Viễn, anh tránh ra, tránh xa tôi ra”
Thẩm Minh Viễn ngây người, không phải vì những lời Lương Tiểu Ý nói, mà vì vết sẹo trên người cô… Những vết dao đan chéo vào nhau, còn cả vết sẹo bị đầu lọc thuốc lá làm bỏng, khiến Thẩm Minh Viễn vô thức có những ý nghĩ siêu vẹo.
Hắn ta khinh bỉ cười lạnh, ác độc mỉa mai cô: “Tôi còn nghĩ cô là người thủ thân trong sạch cơ, hóa ra cũng chỉ là loại con gái bừa bãi. Những vết sẹo này của cô có từ lúc ở Mỹ à?”
Lương Tiểu Ý mặt trắng bệch nghe những lời vu cáo của Thẩm Minh Viễn, cô ngang ngạnh, quật cường không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Minh Viễn: “Không liên quan gì đến anh” Một ý nghĩ bỗng nhiên xẹt qua đầu cô, cô mở trừng mắt, hoảng sợ nói: “Thẩm Minh Viễn! Có phải không hề có vụ bắt cóc nào không? Tất cả đều là vở kịch của anh và Ôn Tình Noãn?”
Thẩm Minh Viễn cười cợt chế nhạo, không nói gì nhưng ý tứ đã biểu lộ hết qua nụ cười.