Chương
Từ lúc Ôn Tình Noãn xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Minh Viễn nhìn cô ta chằm chằm, bây giờ lại nhìn thấy cô ta bị thương, hắn ta đau đớn tâm can mắng chửi Lương Tiểu Ý là đồ tiện nhân, liền bị Lục Trầm đạp cho một đạp vào xương bả vai.
Khóe môi Lương Tiểu Ý nhếch lên một nụ cười lạnh, nhưng đáy mắt cô lại vô cùng đau thương.
“Hai lần! Ôn Tình Noãn! Hai lần rồi!” Ánh mắt Lương Tiểu Ý vô cùng căm phẫn, môi cô trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô nhìn chăm chăm Ôn Tình Noãn đang đau đớn cong người ôm mặt: “Ôn Tình Noãn! Hai lần rồi! Hai lần rồi đấy! Lần năm lớp , là vì cô. Bao nhiêu năm trôi qua, không ngờ lần này vẫn là vì cô! Làm người… sao có thể độc ác như thế chứ?”
Lương Tiểu Ý nói, bi thương trong ánh mắt cô muốn giấu Cô đau không? Tôi còn đau cũng không thể giấu được nữa: đớn hơn cô nhiều lần! Cô nói tôi rạch mặt cô, chuyện tôi chưa từng làm nhưng cô lại đến vu cáo n¡ làm” Cô cười lạnh, cô đang run rẩy: “Vậy được! Cô nói tôi rạch mặt cô, cô đã nói vậy thì tôi sẽ chịu cái tội danh này!”
Ánh mắt cô tràn ngập oán hận, không thể ngừng lại được.
Ôn Tình Noãn nhìn cô, Thẩm Minh Viễn nhìn cô, Lục Trầm nhìn cô, Tô Lương Mặc cũng nhìn cô, tất cả mọi người đều đang nhìn cô!
Tất cả mọi người đều đang sững sờ!
Hô hấp của Tô Lương Mặc dường như đông cứng lại!
Anh nhìn cô, bóng lưng cao ngạo hơi cúi xuống, cả người cô toàn máu, cô nở nụ cười thê lương: “Ôn Tình Noãn, tôi muốn đưa cô xuống địa ngục!”
Ôn Tình Noãn bị nụ cười thê lương của Lương Tiểu Ý làm cho sợ hãi. Đây không phải Lương Tiểu Ý mà cô ta biết, không phải!
Lương Tiểu Ý là người vô cùng yếu đuối, để mặc người khác bắt nạt mà không hề đáp trả, là kẻ lương thiện đến mức mù quáng! Chắc chắn bộ dạng như con quỷ vừa ra khỏi địa ngục này không phải là Lương Tiểu Ý!
Lương Tiểu Ý vừa nói xong, cả người cô liền lao về phía trước.
Lương Tiểu Ý nhìn Ôn Tình Noãn, hai mắt cô nhìn chẳm chằm cô ta không chớp mắt, ánh mắt toàn là oán hận, cô không quan tâm cái gì nữa! Không quan tâm cái gì nữa! Bây giờ cô chỉ muốn giết người phụ nữ này!
“Tôi giết cô!”
“AI Lương Mặc, cứu eml”
Có lẽ do quá kích động nên mũi cô vừa ngưng chảy máu, bây giờ lại máu lại bắt đầu trào ra.
Lương Tiểu Ý đang chảy máu, nhưng cô đã quyết tâm phải giết chết Ôn Tình Noãn, vì thế cô ghì chặt cổ Ôn Tình Noãn, máu mũi cô chảy xuống mặt cô ta, chảy khắp mặt cô ta!
Lương Tiểu Ý hận Ôn Tình Noãn, hận đến mức mất hết lí trí rồi.
Ôn Tình Noãn ép Lương Tiểu Ý trở thành kẻ điên rồi, cô xem thường cái chết, dù có chết cô cũng phải lôi Ôn Tình Noãn xuống địa ngục cùng.
Lương Tiểu Ý hận Ôn Tình Noãn đến mức cô tạm thời quên mất sự tồn tại của đứa con trong con, quên mất cả tính mạng của cô, cô chỉ muốn lôi Ôn Tình Noãn xuống địa ngục cùng cô!
Mặt Tô Lương Mặc biến sắc, anh nhanh chóng giữ chặt Lương Tiểu Ý, ôm cô ra ngoài. Lúc nãy anh đồng ý cho cô một phút nói chuyện với Ôn Tình Noãn là vì anh thấy máu mũi của cô đã ngừng chảy, hơn nữa thái độ của cô vô cùng kiên quyết, anh không muốn để cô mang theo tức giận đi đến bệnh viện.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô lại bắt đâu chảy máu, anh vô cùng hoảng sợ, anh không dám lãng phí thêm một phút giây nào nữa!
Anh sai rồi! Lẽ ra từ khi bắt đầu anh phải cho người đánh ngất Ôn Tình Noãn, sau đó đưa cô ta đến bệnh viện.
Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý chạy ra ngoài, nhưng Lương Tiểu Ý đã mất hết lí trí rồi: “Anh thả tôi ra, bây giờ tôi phải đánh chết cô ta!” Cô giấy dụa, máu mũi cô chảy xuống nhuộm đỏ cái áo sơ mi trắng của anh.
Đôi mắt của Tô Lương Mặc tối sầm, bước chân của anh dừng lại, anh quay người, nháy mắt đã đi đến bên cạnh Ôn Tình Noãn.