Chương
“Chị không sao” Ôn Tình Noãn mỉm cười an ủi Ôn Tình Tuyết: “Yên tâm, mặt của chị chắc chắn sẽ lành lại” Cô ta lại nói với bố: “Daddy, mommy, Lương Mặc chỉ tạm thời bị Lương Tiểu Ý mê hoặc thôi. Lương Mặc quen ăn sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng muốn đổi khẩu vị thôi. Hơn nữa… trong tay con đang có con át chủ bài” Ánh mắt Ôn Tình Noãn xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Lương Tiểu Ý càng lúc càng không hiểu người đàn ông Tô Lương Mặc này.
Mấy ngày này, ánh mắt anh nhìn cô giống như nhìn một cái vì để trong túi quần không hề rời tay.
Mỗi lần như thế, cô đều tự nhủ với bản thân mình… chắc chắn Tô Lương Mặc lại tự thôi miên bản thân rồi, đừng quên là anh đã có dự tính từ trước.
Ngày thứ hai Lương Tiểu Ý nằm viện, Ôn Chấn Hải xuất hiện bên ngoài phòng bệnh của cô.
Một vệ sĩ áo đen đi vào, báo cáo với Tô Lương Mặc: “Ông Ôn đang ở bên ngoài, nói có việc muốn gặp anh”
Tô Lương Mặc nhếch lông mày, lão qià Ôn Chấn Hải?
Anh đứng dậy, bỏ tập văn kiện trong tay xuống, đi ra bên ngoài.
Lương Tiểu Ý giả vờ không quan tâm, nhưng tai cô đang dựng đứng lên lắng nghe.
Nhưng tiếng bước chân bên ngoài rời đi mất Tô Lương Mặc dẫn Ôn Chấn Hải đi ra nơi cách xa phòng bệnh của Lương Tiểu Ý một chút, đến một hành lang không người qua lại, anh mới dừng lại.
“Ông Ôn có chuyện gì tìm tôi?”
Trước khi Ôn Chấn Hải đến gặp Tô Lương Mặc, ông ta đã nghĩ sẵn những điều cần nói trong đầu, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Lương Mặc quang minh chính đại đứng trước mặt ông †a, vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, những điều ông ta chuẩn bị đã trôi hết sạch rồi.
Ông ta chỉ đành nói về bệnh tình của Ôn Tình Noãn: “Lương Mặc à, mặt của Tình Noãn bị người ta rạch rồi. Chuyện này con có biết không?”
Đôi mắt thâm sâu của Tô Lương Mặc híp lại, thâm trầm nhìn chằm chảm Ôn Chấn Hải, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao thế? Ông Ôn đến hỏi tội tôi sao?”
“Lương Mặc, con hiểu nhầm rồi…”
Tô Lương Mặc nhìn Ôn Chấn Hải thấy người sang bắt quàng làm họ, mặt lạnh liền trở nên lạnh lùng: “Còn nữa, ông Ôn, ông hãy gọi tôi là cậu Tô đi, dù sao thì ông Ôn cũng không phải người bề trên của tôi” Ý của anh chính là nói, ông là cái thá gì mà dám ra vẻ bề trên ở trước mặt tôi, cũng không chịu nhìn xem mình là ai.
Khuôn mặt già nua của Ôn Chấn Hải không giữ nổi vẻ vui vẻ nữa, nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ.
“Khụ khụ… Lương Mặc à…”
“Cậu Tô” Ánh mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc quét qua khuôn mặt cáo già của Ôn Chấn Hải.
“.. Cậu Tô Khuôn mặt Ôn Chấn Hải cứng đờ, nụ cười ha ha cũng không hề tự nhiên: “Cậu Tô không đến thăm Tình Noãn sao? Tình Noãn nằm ở phòng VỊP trên tầng ”
Tô Lương Mặc nheo mắt không nói gì, Ôn Chấn Hải bị đôi mắt kia “theo dõi”, ông ta cảm thấy vô cùng không tự nhiên: “Khụ khụ, chuyện của cậu và con bé Lương Tiểu Ý,tôi cũng nghe nói qua rồi, nhưng dù sao thì cậu và Tình Noãn cũng đã có năm tình cảm… Tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu, ăn cơm ở nhà nhiều đâm ra chán không có hứng thú, muốn đi ra ngoài tìm phở ăn cho lạ miệng, tôi hiểu”
Đôi mắt đen nhánh của Tô Lương Mặc xẹt qua một tia âm u, anh không nói gì, chỉ lắng nghe Ôn Chấn Hải nói, anh muốn xem xem ông ta có thể nói ra những điều gì.
Ôn Chấn Hải nói: “ năm tình cảm giữa cậu và Tình Noãn chắc chắn không thể là giả được. Lúc trước Tình Noãn trở thành người thực vật, bây giờ nó cũng tỉnh rồi… Chuyện hôn sự này, lúc nào có thể tiến hành được? Sau khi tiến hành xong hôn lễ, cậu muốn để Lương Tiểu Ý kia làm tình nhân bên ngoài, người làm bố mẹ như chúng tôi cũng không ngăn cản, đều là đàn ông, tôi hiểu mà”
Tô Lương Mặc mở rộng tầm mắt… Hình như, anh và Lương Tiếu Ý còn chưa chính thức ly hôn mà nhỉ?
Theo như quy định của pháp luật… anh và Lương Tiểu Ý vẫn đang là vợ chồng.
“Tôi hiểu, ông Ôn” Tô Lương Mặc chỉ nói một câu như thế, không muốn nói thêm gì khác: “Đi thôi, tôi cùng ông đi thăm Tình Noãn”