Chương
“Các người làm vậy là phạm pháp đấy!” Ánh mắt Lương Tiểu Ý lạnh lùng: “Nếu anh Tô biết các người đã làm những gì với tôi, anh ấy sẽ không tha cho các người đâu”
Người kia bật cười một tiếng: “Sự thật đã nói với cô Lương rồi mà. Đại thiếu gia bây giờ đang ở nhà họ Tô cùng lão gia ăn bữa cơm đoàn viên, vì cô Mẫn Hân vừa từ Italy trở về. Bây giờ cả nhà thiếu gia đang đoàn viên vui vẻ ăn cơm kìa” Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh lùng, quay sang hét lớn với đám người có vẻ như là y tá kia: “Còn ngây người ra đấy làm gì?”
Nghe thấy những lời người này nói, mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, Tô Lương Mặc về nhà họ Tô rồi? Còn người này lại gọi Tô Lương Mặc là đại thiếu gia, vì thế… Những người này do Tô Lương Mặc phái tới à?
“Các anh là người của Tô Lương Mặc?” Môi Lương Tiếu Ý trắng bệch, nhưng ánh mắt lại rấ št quật cường, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên hơn tuổi kia.
Người đàn ông trung niên kia ỡm ờ: “Chúng tôi là người của nhà họ Tô”
Người của nhà họ Tô! Năm chữ này đập thẳng vào trái tim của Lương Tiểu Ý!
Bỗng nhiên, đầu óc cô dường như đóng băng!
Người của nhà họ Tô!
Vì thế… “Là anh ấy phái các anh đến sao?” Cô vẫn ôm ảo tưởng cuối cùng.
“Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân hành sự. Đừng hỏi nữa, cô Lương, biết nhiều quá cũng không tốt cho cô đâu”
Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch.
“Một câu hỏi cuối, các anh bắt tôi làm gì?” Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia.
“Một lát nữa cô sẽ biết thôi” Người kia không muốn nói gì thêm với cô nữa: “Bắt lấy cô ta!”
Bốn y tá nhanh chóng vây quanh Lương Tiểu Ý, một người dùng cả tay và chân, động tác vô cùng thô bạo nắm cánh tay cô, kéo cô xuống đất, ba người khác thấy thế liền cùng nhau xông lên, bốn người hợp tác, Lương Tiểu Ý giấy dụa, nhưng dựa vào chút sức lực ít ỏi của cô, không hề có chút tác dụng nào.
Bốn y tá ép chặt cô lên cái giường inox di động, dùng cách mà bệnh viện thần kinh hay dùng để trói bệnh nhân thần kinh, trói cô lên cái giường inox di động.
Mấy người lạ mặt áo đen ngay lập tức đẩy cái giường đi ra ngoài. Lương Tiểu Ý gào thét: “Thả tôi ra! Các người là một đám thổ phil”
“Bịt miệng cô ta lại Giây tiếp theo, miệng Lương Tiểu Ý bị bịt lại. Cô chỉ có thể phát ra mấy tiếng nức nở đau đớn trong cổ họng.
Cái giường inox di động được đẩy vào thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, mấy người kia đẩy cô đến một phòng xét nghiệm. Cô nằm trên giường bệnh lạnh lếo, một bác sĩ đi vào nói: “Cô đừng sợ, chỉ là lấy nước ối thôi”
Âm!
Đầu óc cô ù ù… “Là sao? Sao lại phải lấy nước ối? Tại sao chứ?”
Cô cũng là bác sĩ, mặc dù không phải là bác sĩ khoa sản, nhưng cô cũng hiểu, người ta lấy nước ối của sản phụ đang mang thai để làm gì. Nhưng… cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên hơn tuổi kia, khẩn khoản cầu xin: “Tô Lương Mặc nghỉ ngờ đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy?” Vì thế nên anh mới bảo những người này đưa cô đi lấy nước ối, anh muốn trong thời gian thai kỳ kiểm tra DNA của đứa bé?
“Ha ha, chủ nhân của chúng tôi đã nói, Lương Tiểu Ý đã bị người ta cưỡng hiếp hai lần, vì thế cô Lương cũng phải loại con gái trong sạch gì, khó có thể đảm bảo Lương Tiểu Ý không buông thả, ai có thể đảm bảo đứa con trong bụng Lương Tiểu Ý chắc chản là con của đại thiếu gia nhà chúng tôi chứ”
Người đàn ông trung niên hơn tuổi không hề lưu tình nói trước mặt bác sĩ: “Lương Tiểu Ý, cô hợp tác một chút đi, lấy nước ối, chứng minh đứa con trong bụng cô là của nhà họ Tô, đứa trẻ này, đương nhiên nhà họ Tô sẽ nhận.”
Là ý gì?
Tô Lương Mặc biết chuyện xảy ra hổi cô lớp ? Nhưng cô không hề bị cưỡng hiếp!
“Không có! Không phải như thế!” Lương Tiểu Ý hoảng loạn: “Không phải như những gì anh Tô nghĩ đâu! Tôi không có…Không bị…” Trước mặt những người lạ mặt này, từ đó kẹt lại trong họng cô, Lương Tiểu Ý vô cùng ngượng ngùng. Nhưng vì con, cô căn răng, nén xấu hổ lại, nói: “Năm xưa những kẻ đó không thực hiện thành công ý đồ! Tôi không hề bị cưỡng hiếp!”