Chương
Đây là đâu… Là đâu?
Lương Tiểu Ý đang nói cái gì thế?
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất cũng đang ngây ngốc.
“Này, này!” Tô Lương Mặc kiên quyết không tin chuyện này, người phụ nữ chết tiệt này chắc chắn đang muốn tìm cách thoát khỏi anh, chắc chắn cô đang giả vờ. Tô Lương Mặc nắm chặt cánh tay của Lương Tiểu Ý: “Em đừng giả vờ nữa” Anh bày ra khuôn mặt túc trí đa mưu “anh đã nhìn rõ âm mưu này của em rồi”.
“Anh Tô, anh bỏ tôi ra đã, Tình Noãn nhìn thấy sẽ hiểu lâm đấy” Hai tai Lương Tiểu Ý đỏ bừng, mắt cô lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Ôn Tình Noãn, cô ngơ ngác hỏi Thẩm Quân Hoa: “Đại Bàn, rốt cuộc đây là đâu?”
Tô Lương Mặc bày ra bộ dạng “anh không tin”, anh nắm chặt cánh tay của Lương Tiểu Ý hét lớn: “Em đừng giả vờ nữa!
Em nghe rõ chưa! Anh bảo em đừng giả vờ nữa!”
Nhưng Lương Tiểu Ý lại sợ hãi trốn ra sau lưng Thẩm Quân Hoa. Thẩm Quân Hoa không nhìn tiếp được nữa: “Tô đại thiếu gia, anh đừng có hét lên với Tiểu Ý nữa! Anh không thấy cô ấy đang sợ hãi à?”
Tô Lương Mặc cố gắng bình tĩnh lại: “OK” Anh giơ hai tay lên đầu hàng: “Tiểu Ý, chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau nhé, OK?”
“Anh Tô, anh muốn nói gì thì đứng đó nói đi, đừng lại gân tôi: Tô Lương Mặc chau chặt hai hàng lông mày, anh cố gắng bình tĩnh nói chuyện nhưng cô gái Lương Tiểu Ý này lại không chịu phối hợp. Anh quay đầu sang nhìn Hứa Thần Nhất: “Hứa Thần Nhất, cậu là bác sĩ, cậu đến xem xem, rốt cuộc cô ấy bị làm sao?”
Từ khi Lương Tiểu Ý bắt đầu trở nên không bình thường, chứ? Cô ấy chỉ nhớ Ôn Tình Noãn, nhớ chuyện anh và Ôn Tình Noãn sắp đính hôn, Tiểu Ý đã quên hết quãng thời gian hôn nhân của hai người rồi. Một người phải chịu dẫn vặt, tra tấn như thế nào, thì phòng tuyến tâm lý của họ mới có thể hoàn toàn sụp đổ, mới khiến họ tình nguyện lựa chọn lãng quên chứ. Rốt cuộc anh đã làm gì Tiểu Ý?
Lời Thẩm Quân Hoa không thể nói là không hề ác độc, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim gan của Tô Lương Mặc, từng câu từng chữ đều khiến lục phủ ngũ tạng của Tô Lương Mặc đau đớn.
Không ngờ người đàn ông như Tô Lương Mặc lại có ngày để Thẩm Quân Hoa mắng như vậy, mà không phản kháng lại một câu nào.
Đôi mắt hẹp dài của anh xẹt qua một tia sáng, anh đứng yên bất động ngoài cửa, lòng như lửa đốt nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đang đóng chặt.
Một lúc lâu sau Hứa Thần Nhất và Lương Tiểu Ý mới đi ra.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra, Tô Lương Mặc liền vội vàng chạy về phía Lương Tiểu Ý. Nhưng Lương Tiểu Ý lại nhanh chóng né tránh, mạnh mế trốn khỏi cái ôm của Tô Lương Mặc, cô chạy sang ôm Thẩm Quân Hoa đang đứng bên cạnh.
“Đại Bàn, chúng mình nhanh đi thôi” Đôi mắt trong veo của Lương Tiểu Ý ngập tràn sợ hãi. Cô liếc nhìn Hứa Thần Nhất, sau đó nói với Thẩm Quân Hoa: “Quân Hoa, người này thật kỳ lạ, cậu có quen anh ta không? Lúc nãy anh ta hỏi tớ một đống những câu hỏi gì kỳ lạ lắm”
“Ặc…”
Mọi người đều nhìn Hứa Thần Nhất. Hứa Thần Nhất bất đắc dĩ buông tay: “Chính là như những gì các cậu nhìn thấy đấy: Một bóng dáng nhanh như chớp xông đến, năm chặt cổ áo của Hứa Thần Nhất. Hai tay Tô Lương Mặc hung hăng nắm chặt cổ áo của Hứa Thần Nhất, hung dữ hét lớn: “Cậu đang đùa tớ đúng không?”
Hứa Thần Nhất thờ ơ nhìn người đàn ông đang phát điên kia: “Không phải. Mọi chuyện giống như những gì cậu đang thấy đấy”
Tô Lương Mặc nắm chặt cổ áo Hứa Thần Nhất, một lúc lâu sau, anh cứ đứng im như thế, cuối cùng… người đàn ông cao ngạo kia cúi vầng trán cao ngạo xuống, vẻ mặt suy sụp hỏi: “Thế tớ phải làm thế nào bây giờ?”