Chương
“Tiểu Ý…”
Giọng nam trâm thấp quyến rũ vang lên, anh buột miệng nói ra. Lương Tiếu Ý thận trọng cầm cốc lên uống nước, vừa uống liền sặc lên cổ họng, cô ho sù sụ. Anh vội vàng đưa tay ra đón lấy cái cốc trong tay cô, tay còn lại vỗ lưng cô. Nhưng khi tay anh vừa chạm vào lưng cô, cả người cô liền run bần bật.
Lương Tiểu Ý né tránh: “Khụ khu… Ừm, anh Tô, anh gọi thẳng tên tôi Tiểu Ý như thế, có phải có chút… thân mật quá rồi không?” Lương Tiểu Ý ngượng ngùng nhìn người đàn ông bên cạnh… Tô Lương Mặc! Người này là Tô Lương Mặc đấy!
Người đàn ông mà cô yêu đã lâu… Hôm nay anh quên uống thuốc à?
Tiểu Ý? Tô Lương Mặc trước giờ đều gọi thẳng cả họ và tên cô.
Lương Tiểu Ý bỗng nhiên run rấy, cô chợt nhớ ra một chuyện.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, sau đó liền đứng dậy, vội vàng nói lời tạm biệt: “Không còn sớm nữa, anh Tô, tôi về trước đây”
Một cánh tay dài vươn ra, ngay lập tức chặn đường Lương Tiểu Ý lại. Cô nhìn anh khó hiểu: “Hử?”
“Không vội” Anh nói.
“Nhưng… nhưng tôi phải về, tôi vẫn còn có việc phải làm.
Tôi đã đồng ý với người ta rồi”
“Ai?” Ai quan trọng hơn anh chứ?
“Bạn tôi. Anh Tô không quen” Lương Tiểu Ý càng lúc càng có cảm giác bất an, Tô Lương Mặc trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào cô, tự nhiên sao hôm nay thái độ của anh với cô lại kỳ lạ như thế chứ?
“Em nói thử xem, biết đâu anh quen”
” Lương Tiểu Ý cho rằng, có lẽ nói với anh cũng không tên là Savvy… AI Anh Tô, tôi đã ý với Savvy, sau tám giờ tối sẽ không ra khỏi nhà. Tôi phải về rồi. Vậy nhé, chào anh” Lương Tiểu Ý cầm cái áo khoác ở bên cạnh, sau đó liền vội vàng muốn chạy đi.
sao: “Bạn t‹ Tô Lương Mặc nghe thấy cái tên “Savvy”, sắc mặt anh bỗng nhiên u ám, nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã giấu đi vẻ u ám trên khuôn mặt… Savvy, Savvy, Savvy đã chết từ lâu rồi.
Anh rất muốn hét lớn điều này với cô, nhưng Hứa Thần Nhất đã nói, không được để cô chịu thêm bất kỳ kích động nào nữa, cô còn đang có thai.
Bỗng chốc, khuôn mặt lạnh lùng lại trở nên ấm áp, dịu dàng như gió xuân, anh nắm chặt tay Lương Tiểu Ý, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chờ đã”
“Hả?”
“Anh biết Savvy. Savvy Wayne, đúng không?” Anh nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Anh biết cậu ta, bọn anh quen nhau.”
..” Lương Tiểu Ý mắt chữ A miệng chữ O, cô nghỉ hoặc nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tô Lương Mặc, càng lúc cô càng có cảm giác Tô Lương Mặc hôm nay vô cùng lạ lùng.
“i thế, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ ở đây cùng anh, trong căn biệt thự này, sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng ta!”
“Hả?”
“Savvy có việc, cậu ấy nhờ anh chăm sóc em. Vì thế từ hôm nay chúng ta sẽ ở đây”
Ánh mắt Lương Tiểu Ý nhìn Tô Lương Mặc, viết rõ hai chữ “nghi ngờ”.
Trong lòng Tô Lương Mặc thâm oán hận… Tên Savvy đáng chết này, chết rồi mà vẫn để lại phiền phức cho anh. Bây giờ đến lý do giữ cô lại biệt thự, anh cũng phải mượn cái tên Savvy này.
Trong lòng Tô Lương Mặc vô cùng khó chịu, anh nhìn người phụ nữ trước mặt… Người phụ nữ này lẽ ra phải ở lại đây! Kết quả, bây giờ để giữ cô ở lại đây, anh cũng phải dùng đến danh nghĩa của tình địch của mình. Dù là ai khi ở vào tình huống này cũng đều cảm thấy tức hộc máu.
“Em không tin à? Không tin thì gọi điện thoại cho cậu ấy, chắc chắn em không thể gọi được đâu. Thời gian này cậu ấy đang làm việc gì đó vô cùng quan trọng.