Chương
“Đợi đã” Lương Tiểu Ý cũng đứng lên theo, cơ thể cô bây giờ vô cùng vụng về, cô phải dùng sức mới đứng được lên.
Savvy thấy vậy, mặt anh ta liền biến sắc, nôn nóng trách móc cô: “Đang yên đang lành em động đậy làm gì, muốn đứng lên thì nói với anh một câu. Nhìn em kìa, bụng to như thế, lỡ như ngã thì anh biết khóc với ai?”
Lương Tiểu Ý ngượng ngùng xoay xoay người, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của Savvy. Hai tháng nay, hai người sớm tối ở cạnh nhau, còn cả cuộc sống không huyên náo ồn ào ở cổ trấn này, khiến cô lần đầu tiên nhìn rõ được tình cảm của người đàn ông ngoại quốc này.
“Savvy Lương Tiểu Ý cắn môi hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với em tốt như thế?” Cô cố chấp muốn hỏi cho ra nhẽ. Cô không muốn hiểu nhầm anh cả đời.
Cô là người sắp chết, cho dù không chết… Cô nghĩ rằng, cả đời này cô cũng không có cách nào chấp nhận một người đàn ông khác.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi, khuôn mặt anh tuấn của Savvy trở nên cứng ngắc, nhưng ngay sau đó, anh ta nhanh chóng cuộn tròn ngón tay cái và ngón tay trỏ lại, búng vào trán Lương Tiểu Ý: “Em nghĩ linh tinh cái gì thế, chẳng trách người ta nói phụ nữ có thai dễ bị trầm cảm. Cả ngày chỉ suy nghĩ linh tỉnh”
Cô quát lớn: “Là em suy nghĩ linh tỉnh sao?”
Đôi mắt nâu bỗng ngây lại, một tia sáng nhạt nhòa xẹt qua mắt anh ta… Tiểu Ý của anh ta lúc nào cũng nghiêm túc như thế.
“Đúng! Anh yêu em, anh yêu em từ lâu rồi”
Đôi mắt thâm tình của Savvy nhìn thẳng vào Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý há hốc miệng, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh ta lại đối xử với cô tốt như vậy rồi. Lúc trước cô không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô mới phát hiện, những điều tốt đẹp ấy, đã có lúc vượt qua mức độ tình bạn.
Savvy nhìn cô chần chừ do dự mãi… Đấy, tỏ tình rồi thì sao chứ?
Bất lực trong lòng anh ta hóa thành một lời cảm thán, đáy mắt Savvy xẹt qua một tia tự giễu: “Không thể cho anh câu trả lời anh muốn, vậy thì sao em phải hỏi chứ”
“Em…” Cô nghẹn lời, ánh mắt cô nhìn vào mặt Savvy: “Em xin lỗi” Tiếng “xin lỗi” của cô vừa quyết đoán vừa kiên định.
Savvy cười nhẹ, anh xoa xoa khuôn mặt bánh bao của cô: “Không sao” Em sẽ yêu anh. Anh ta tự nói với lòng mình.
Trong hai tháng này, thành phố S cũng đồng thời xảy ra rất nhiều thay đổi.
Tô Lương Mặc bận rộn tìm kiếm tung tích của Savvy Wayne Klutz, đã hơn nửa tháng anh không hề nghỉ ngơi đàng hoàng. Lục Trầm thấy anh mệt mỏi, liên khuyên anh nghỉ ngơi.
“Chưa tìm thấy Lương mập mà cậu ốm ra đấy thì làm thế nào?” Lục Trầm nói: “Cậu không mong đến khi cậu tìm được Lương mập, sẽ để cô ấy nhìn thấy cậu yếu đuối bệnh tật như thế này chứ”
Đôi mắt đen sãm xao động, bấy giờ anh mới đi lên tâng định chợp mắt một lúc. Lúc đi qua tầng hai, đột nhiên bước chân của anh dừng lại… Anh nhớ đến cô, lúc cô ấy ở đây, cô ấy thích ngủ ở tầng hai.
Anh vốn định đi lên tầng ba, nhưng bước chân của anh lại chuyển hướng đi xuống tầng hai.
Cửa ở tầng hai đã được thay rồi. Hôm đó, cánh cửa phòng ngủ cho khách bị anh đá hỏng. Anh bước vào phòng, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc là thím Trương đã đến quét dọn rồi.
Tủ quần áo kia đã trống rỗng không còn vật gì nữa.
Lúc thím Trương đến quét dọn, bà tìm thấy một cái hộp bằng gỗ nhỏ rơi ở gầm giường, còn có một quyển nhật ký và quyển sổ chứng nhận ly hôn. Vì Tô Lương Mặc ít khi ở nhà, nên thím Trương đã sắp xếp những thứ này gọn gàng, để ở tủ đầu giường.
Bà là người hầu, nên sẽ không tùy tiện xem đồ của chủ nhân. Nhưng quyển chứng nhận ly hôn màu xanh này, bà muốn không chú ý đến cũng không thể. Trong lòng thím Trương suy đoán một hồi, Tô Lương Mặc lại ít khi về nhà, nên thím Trương nghĩ là để đồ ở trên tủ đầu giường, khi Tô Lương Mặc về nhà, bà sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh.