Chương
“Cậu… không sao chứ?” Cuối cùng Hứa Thần Nhất vẫn lên tiếng hỏi, Tô Lương Mặc liếc nhìn anh ta, ánh mắt Hứa Thần Nhất hiện lên sự lo lắng: “Tớ biết cậu không muốn nhìn thấy tớ, tớ biết cậu hận tớ”
“Đúng, tớ hận cậu.”
Giọng nói lãnh đạm của Tô Lương Mặc vang lên. Anh trả lời thản nhiên đến mức Hứa Thần Nhất có chút không biết phải làm thế nào.
“Tớ hận cậu nhưng người tớ hận hơn chính là tớ” Tô Lương Mặc nói, nghiêng đầu nhìn Lục Trầm: “Gọi người đàn ông đó đến đây”
‘What?
Đôi mắt hoa đào của Lục Trầm bỗng mở to, Tô Lương Mặc nheo mắt: “Gọi anh ta đến, lập tức, ngay bây giờ” Đôi mắt sắc nhọn rơi lên người Lục Trầm.
Lục Trầm bất lực, lôi điện thoại ra, bấm gọi cho Savvy, mặc dù không nói là ai nhưng anh và Lục Trầm đều biết “người đàn ông đó” mà Tô Lương Mặc nói là ai, nhưng cũng vì biết rõ đó là ai nên càng không hiểu cậu bạn thân này muốn làm gì.
Không lâu sau, Savvy đến, nói thật lúc anh ta nhận được điện thoại, có chút ngạc nhiên… không ngờ Tô Lương Mặc tự cao tự đại đó lại nhận thua nhanh như vậy. Savvy đã nghe những lời cuối cùng của Lương Tiểu Ý, cũng vì đã nghe nên mới cam tâm tình nguyện giao cho Tô Lương Mặc. Những lời đó của Lương Tiểu Ý có lợi với anh ta nên anh ta mới giao ra.
Anh ta đâu phải Thánh mẫu gì đó đâu, tại sao phải đem nhưng thứ này cho tình địch của mình chứ?
Ở tang lễ để mặc Tô Lương Mặc đưa thi thể của Lương Tiểu Ý đi, anh ta chưa từng hối hận, nhưng khoảnh khắc đó, cơ thể người đàn ông lộ ra sự bi thương đến tốt cùng, nói thật, nếu bọn họ không phải tình địch, bọn họ không yêu cùng một người phụ nữ, nói không chừng, anh ta rất sẵn lòng có một người bạn là Tô Lương Mặc. Anh hùng tiếc anh hùng, trong tang lễ, anh ta đã có cái nhìn khác về người đàn ông này.
Chỉ có một lần, không có lân thứ hai! … Lúc đó anh ta nhìn bóng lưng của người đàn ông, tự nói với mình như vậy.
Không phải ngốc mà là đồng cảm!
Lúc này đây, Savvy và Tô Lương Mặc cùng xuất hiện, hai người đứng đối mặt nhau, Savvy bỗng nhiên lên tiếng: “Có cảm thấy cảnh tượng lúc này giống với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? … Chỉ là, lúc đó Tiếu Ý hôn mê bất tỉnh, còn bây giờ Tiểu Ý mãi mãi không bao giờ tỉnh lại” Không thể phủ nhận rằng Savvy lại một lần nữa đâm vào trái tim anh.
Tô Lương Mặc đứng đối diện, mắt nhếch lên… đôi lông mi cong dài che đi đau đớn trong đôi mắt sâu thẳm tối tăm của mình.
Lục Trầm bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ, hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông mắt nâu tóc nâu… Cố tình đó! Anh †a dám đảm bảo tên người nước ngoài đáng chết này cố tình khiêu khích Tô Lương Mặc!
Hứa Thần Nhất không biểu cảm đứng chắn trước mặt Lục Trầm đang muốn xông lên, so với Lục Trầm thì Hứa Thần Nhất lý trí hơn rất nhiều.
Savvy liếc nhìn Hứa Thần Nhất, đôi mắt nâu hiện rõ ý khiêu khích. Đều là kẻ thù, lời này không giả tạo chút nào.
“Gọi anh đến đây là để nói cho anh” Tô Lương Mặc phá vỡ sự im lặng trong căn phòng: “Tôi muốn tổ chức đám cưới cho cô ấy”
“Được… Cái gì cơ?” Savvy chớp đôi mắt đầy kinh hãi của mình, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt… “Không phải đám tang?”
“Không, là đám cưới.”
Đôi mắt của Tô Lương Mặc sâu thẳm đen ngòm cứ như vòng xoáy trong đêm tối, rơi lên người Savvy: “Tôi nợ cô ấy một đám cưới hoàn chỉnh, nợ cô ấy một bộ váy cưới trắng tinh khôi, năm tay cô ấy đi vào lễ đường”
Savvy kinh ngạc sau đó phẫn nộ: “Tôi không quan tâm!