Chương
Đây là một tang lễ đặc biệt.
Bởi vì chú rể vịn vào quan tài, cô dâu nằm trong quan tài.
Có cha xứ, không có nhà thờ, nhưng lại trang nghiêm vô cùng.
Cha xứ ở phía trước, quan tài của Lương Tiểu Ý ở bên phải còn Tô Lương Mặc ở bên trái.
Sau khi cha xứ đọc tuyên hệ xong, hỏi: “Hôn lễ sắp kết thúc, nếu có bất kỳ ý kiến gì về hôn lễ của bọn họ, mời lập tức đưa ra ý kiến hoặc duy trì sự im lặng mãi mãi” Savvy rất muốn đứng ra nhưng cuối cùng anh ta vẫn kìm nén sự kích động của mình.
Cha xứ nói: “Tôi mệnh lệnh cho mọi người thẳng thắn đưa ra lý do ngăn cản họ kết hôn”
Cha xứ nhìn quan tài hỏi: Cô Lương Tiểu Ý, cô có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau hay bất kỳ lý do nào khác, cô vẫn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bao dung và mãi mãi chung thủy với cậu ấy đến cuối đời?”
Tất nhiên không có người trả lời.
Cha xứ nghiêng đầu hỏi Tô Lương Mặc: “Cậu Tô, cậu có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau hay bất kỳ lý do nào khác, cậu vẫn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bao dung và mãi mãi chung thủy với cô ấy đến cuối đời?”
“Tôi đồng ý” Khoảnh khắc này, tim đau như bị kim đâm vào… Đám cưới của người phụ nữ ngốc nghếch, hóa ra lại đơn giản như vậy. Sau khi cô dùng tính mạng để trả giá anh mới cho cô đám cưới mà cô hằng mong ước.
Cha xứ hỏi mọi người: “Các người có đồng ý làm chứng cho lời thê của bọn họ không?”
“Đồng ý”
Dưới sự chứng kiến của cha xứ và mọi người, Tô Lương Mặc nắm tay phải của Lương Tiểu Ý trong quan tài, từ từ nói lời thể cả cuộc đời: “Anh lấy danh nghĩa của thượng đế, trịnh trọng xin thề: Đồng ý em trở thành vợ của anh, bắt đầu từ hôm nay, cho dù hạnh phúc hay đau khổ, giàu sang hay nghèo khó, mạnh khỏe hay ốm đau, anh vẫn sẽ yêu em, trân trọng em đến lúc chết”
Lôi ra một chiếc nhãn kim cương, anh thay cô đeo vào tay rồi lại thay chính mình đeo vào tay. Bắt đầu từ bây giờ, chiếc nhãn này sẽ không bao giờ rời khỏi người.
Cha xứ tiếp tục nói: “Ta đã làm chứng hai người xin thề yêu đối phương, ta cảm thấy vô cùng vui mừng trước mặt tất cả mọi người tuyên bố hai người đã thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu rồi”
Bên phía Savvy, Broo bọn họ, ánh mắt hiện rõ ý cười trên nỗi đau của người khác… Một người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy sẽ đi hôn một người đã chết sao? Tất nhiên sẽ không…
Lúc nhóm người Broo vẫn còn nghĩ như vậy thì bỗng nhiên mở to mắt.
Người đàn ông đó, ở trước quan tài, quỳ gối, khom người xuống, bờ môi mỏng hôn lên bờ môi trắng bệch của người phụ nữ trong quan tài.
Nụ hôn kéo dài một phút, chắc chắn không phải chỉ làm cho qua chuyện, Broo bọn họ mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh tượng trước mắt, da đầu tê rần… Một lần nữa ý thức được rằng, Tô Lương Mặc người tiếng tăm lẫy lừng của Đông Nam Á chẳng qua cũng chỉ là một tên điên không hơn không kém!
Đám cưới hay đám tang đều không có nhiều người tham gia, không có những đội nghỉ lễ, lúc quan tài của Lương Tiểu Ý được đưa xuống dưới huyệt, trái tim Tô Lương Mặc đập thình thịch thình thịch… Bắt đầu từ bây giờ người phụ nữ thật sự sẽ rời khỏi anh.
“Đợi một chút” Một giọng nói bỗng vang lên, Savvy bỗng khựng lại… từ từ lên tiếng hỏi Tô Lương Mặc: “Còn có chuyện gì Tổng giám đốc Tô?” Tô Lương Mặc đáng chết… Có khi nào giờ phút này bỗng nhiên thay đổi không?
Tim đập rất nhanh, Savvy lén lút năm chặt bàn tay… chỉ cần Tiếu Ý được chôn cất xong anh ta sẽ lén lút đưa Lương Tiểu Ý đi và cho một người khác vào đó, anh ta không tin tên họ Tô sẽ mở quan tài ra để xem.
Tô Lương Mặc sải bước tiến về phía trước, lãnh đạm nói: “Tôi muốn nói những lời cuối cùng với vợ tôi, mọi người lùi lại mét” Anh không cầu xin mà là ra lệnh.