Chương
“Đợi chút!”
Lúc Ngụy Quảng Thành quay người đi: “Tôi giao T Y cho chú Ngụy nhiều năm như thế, tôi luôn xem trọng thủ đoạn của chú Ngụy. Hãy nhớ rõ, là ‘mời’ cô Ôn xuống nước chứ không phả Nếu chú Ngụy dùng những thủ đoạn đê tiện sẽ khiến tôi thất vọng lắm đó”
Giọng nói chẳng chút thiện cảm vang lên.
Người Ngụy Quảng Thành cứng đờ, liếc nhìn Ôn Tình Noãn đang đứng bên cạnh bể bơi, lập tức kính cẩn đáp: “Tôi biết rồi.
Quảng Thành nhất định không làm Boss thất vọng”
“Lương Mặc…” Ôn Tình Noãn run rẩy, chuyện đã đến nước này, nếu cô ta còn không phát hiện ra sự khác thường thì lãng phí bao nhiêu năm qua rồi: “Lương Mặc, em sợ, anh đưa em quay về được không?” Lúc này người có thể quyết định số phận của cô ta chỉ có Tô Lương Mặc, dù biết một khi người đàn ông lạnh lùng đó đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi, nhưng Ôn Tình Noãn vẫn lưng trừng nước mắt, cầu cứu Tô Lương Mặc một cách đáng thương.
Ngụy Quảng Thành đi về chỗ nhóm người đàn ông kia, nheo mắt, giọng nói bỗng vang lên: “Đều nghe thấy rồi chứ?
Phải thật khách sáo ‘mời’ cô Ôn xuống nước, không được thô bạo đẩy cô ta xuống nước!” Ngụy Quảng Thành nhìn một lượt nhóm người đàn ông, “Làm tốt chuyện này, mỗi người sẽ nhận được vạn”
Nhóm người đàn ông nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên… vạn đó! Tuy số tiền đó không đủ để mua nhà ở thành phố S nhưng cũng đủ để bọn họ cờ bạc rồi.
Một tên vạm vỡ thô tục đi đến trước mặt Ôn Tình Noãn, Ôn Tình Noãn hoảng hốt nhìn Tô Lương Mặc: “Lương Mặc, Lương Mặc…”
“Câm mồm” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông đã hung dữ nhìn cô ta! Chính là người phụ nữ này! Chính là cô ta! Đưa giấy chứng nhận ly hôn cho Tiểu Ý! Chính là người phụ nữ này đã đẩy Tiểu Ý! Chính là cô ta… hết lần này đến lần khác hãm hại Tiểu Ý! Thậm chí, thậm chí… lấy tiền mua bọn lưu manh cưỡng hiếp Tiểu Ý, may mắn thay, đến cuối cùng Tiểu Ý bỏ chạy được. Nhưng lúc đó, Tiểu Ý đã tuyệt vọng biết nhường nào!
“Cô từ từ thưởng thức sự tuyệt vọng này đi!” Ôn Tình Noãn, cô khiến Tiểu Ý đau đớn và tuyệt vọng như thế nào thì tôi muốn cô phải nếm mùi đau khổ và tuyệt vọng như thế!
“Lương Mặc, tại sao? Tại sao???” Lúc này mười mấy người đàn ông đã vây quanh Ôn Tình Noãn.
Tô Lương Mặc nghe thấy tiếng hét của Ôn Tình Noãn, đôi mắt lạnh như băng… Tại sao? Đến bây giờ cô ta vẫn không biết mình đã làm gì, lẽ nào vẫn còn chưa rõ sao? Hay là cô ta cho rằng tất cả mọi chuyện đó đều không làm tốn thương Tiểu Ý?
Khóe môi nhếch lên, anh nói với đám đàn ông: “Cô Ôn rất thích uyên ương nghịch nước, các người nếu có thể khiến cô Ôn lên đỉnh thì mỗi người được vạn”
Ôn Tình Noãn mở to mắt! Cô ta không dám tin!
Anh nói gì cơ?
Tại sao anh có thể làm như vậy?
“Lương Mặc, em là Tình Noãn!” Khuôn mặt của Ôn Tình Noãn không thể dùng mặt cắt không còn giọt máu để miêu tả nữa, cô ta cố gắng gợi chút tình cảm trong Tô Lương Mặc: “Tình cảm mười năm của chúng ta, tại sao anh lại làm như vậy?” Là Lương Tiểu Ý! Là người phụ nữ đê tiện đó! Chắn chắn là người phụ nữ đê tiện đó đã khiêu khích!
“Có phải là Lương Tiếu Ý không? Cô ta đã nói gì với anh?”
Ôn Tình Noãn hoảng hốt hỏi, nhìn những ánh mắt không chút thiện cảm xung quanh, cô ta lùi từng bước từng bước, chỉ còn một bước nữa là đến bể bơi rồi, trước có hổ sau có sói, phải làm sao đây, tuyệt vọng lan tỏa khắp cơ thể khiến cô ta nói mà chẳng thèm suy nghĩ nữa: “Có phải người phụ nữ đê tiện đó nói những điều không tốt về em với anh không? Lương Mặc, cô ta lừa anh đó, tình cảm suốt mười năm của chúng ta, lẽ nào anh vẫn không biết em là người như thế nào sao? Làm sao em có thể mua chuộc bọn lưu manh cưỡng hiếp cô ta chứ… Cô ta lừa anh đó!”
ĐMI Một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ôn Tình Noãn, “Sao cô biết Tiểu Ý nói với tôi chuyện này?” Có tật giật mình à??
Cơn giận dữ trong nháy mắt bùng nổ!