Chương
Như thể điếu thuốc lúc nãy chưa bao giờ từng xuất hiện.
Sau khi tắm xong, Lương Tiểu Ý khoác một chiếc áo choàng tắm đi vào phòng khách rồi cầm lấy chiếc điện thoại di động lên: “Chuyến bay ngày mai? … Haha, vậy được. Nhớ mang cho em vài bao thuốc”
Vào ngày thứ ba, tại sân bay Hạ Môn.
Khi Savvy xuất hiện ở sân bay, anh ấy thu hút biết bao ánh nhìn. Sở hữu gương mặt khôi ngô tuấn tú, cùng với mái tóc và đôi mắt nâu trầm, cộng thêm khí chất phi thường của anh ấy, khiến cho nhiều người không tự chủ phải quay lại ngước nhìn.
Lương Tiểu Ý đứng đó, Savvy liền nhận ra bóng lưng ấy trong nháy mắt.
Cô gầy hơn so với năm năm trước. Mà lý do vì sao đó là…
“Chào!”
Lương Tiểu Ý vu vơ nhìn xung quanh một cách nhàm chán, thì đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau cô. Lương Tiểu Ý liền giật mình xoay người lại, rồi nở một nụ cười thật tươi nhìn người đàn ông trước mặt: “Em biết ngay là anh mà. Lần nào anh cũng ấu trĩ như v: Đôi mắt nâu của người đàn ông tràn ngập ý cười, anh vươn tay ra, bóp chặt hai má của Lương Tiểu Ý: “Vậy sao lần nào em cũng bị dọa cho chết khiếp vậy? Ngốc nghếch”
“Anh nói ai ngốc nghếch?”
“Anh nói em đó. Ai ya, cảm giác mềm mại này của cặp bánh bao này … Ui cha, thật thích quá mà … Chỉ là … “Tiểu Ý, em gầy đi phải không?” Véo véo chiếc má một lần nữa, cảm giác có chút gì đó sai sai.
“Bỏ tay ra. Anh làm cái gì thế!”
“Không”
“Mau bỏ ra đi!”
“Anh nói không là không!”
Lương Tiểu Ý đáp lại: “Được rồi, anh không buông tay chứ gì?” Được lăm tiểu tử thối. Lương Tiếu Ý khế nhếch mép, đột nhiên đưa tay ra, véo lấy eo của Savvy.
“Ouch, đauuuu!” Savvy nhanh chóng xin tha mạng: “Tiểu Ý, em không thể véo vào chỗ đó được, lần trước bị em véo đến mức bầm tím đó.”
Lương Tiểu Ý cười đắc ý: “Đáng đời. Ai bắt anh trêu em trước. Mặt em đâu phải cái bánh bao mà anh muốn véo thì véo: “Aaaaal” Savvy không thể nhịn được hét lên, vẻ mặt đáng thương khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Đôi mắt của Lương Tiểu Ý mở to, bàn tay vẫn không có ý định buông tha cho Savvy…
“Đau quá, mau buông tay ra, anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi” Nước mắt của Savvy chuẩn bị trực chờ tuôn ra.
Hai người đang cười nói vui vẻ đến nỗi họ không hề thấy một người nào đó đang tức giận tiến đến với tốc độ nhanh chóng. Savvy vươn tay ra, năm lấy tay Lương Tiểu Ý như một thói quen thì bỗng dưng bóng đen ấy tiến lại gân, đợi cho đến khi Savvy phản ứng lại thì một nắm đấm dứt khoát đã rơi xuống mặt anh.
Savvy không hề phòng bị liền bị mất cảnh giác, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước rồi ngã song soài xuống đất. Lương Tiểu Ý cũng bị dọa bất ngờ. Phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra xem Savvy có bị làm sao không.
“Anh có ổn không? Đừng động đây. Nhỡ bị gãy xương thì phải làm sao?”
Savvy khuôn mặt tái nhợt của Lương Tiểu Ý, vẻ mặt lo lắng ấy đã nói cho anh biết rằng sự kiên trì của anh trong những năm qua đều không uổng phí.
Tô Lương Mặc xanh mặt nhìn hai người họ giữa ban ngày ban mặt biểu diễn trò ân ân ái ái trước mặt anh. Đôi chân dài sải bước tiến về phía Lương Tiểu Ý, anh nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô lại về phía mình.
“Tô Lương Mặc?” Savvy cuối cùng cũng nhìn thấy người đánh anh là ai. Savvy không khỏi kinh ngạc, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Anh máu chóng lấy lại bình tính, đặt tay xuống đất để lấy lực rồi đứng lên, đôi mắt nhẹ nhàng rơi dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông phía đối diện: “Tổng giám đốc Tô đã ôm đủ chưa? Nếu ôm đủ rồi thì mau trả bạn gái lại cho tôi đi chứ?”