Chương
Tam quan của Savvy một lần nữa như muốn bùng nổ. Anh giận dữ nhìn chằm chằm Tô Lương Mặc: “Tôi nghĩ rằng năm tay của tôi bây giờ đang rất muốn hôn lên mặt anh!”
“Hừm, tôi thì lại sợ nắm tay của anh lại không có vinh dự này rồi”
Hai người đàn ông mỗi người một câu, không ai nhượng bộ ai. Lương Tiểu Ý phát điên đến nỗi chỉ muốn cho mỗi người một bạt tai vào mặt!
Gương mặt Lương Tiểu Ý trở nên tái mét, cô không thể chịu đựng nổi, hét lên: “Đủ rồi!” Một tiếng hét vang lên khiến hai người đàn ông ấu trĩ giật mình im bặt. Tô Lương Mặc và Savvy cùng lúc xoay người mở to mắt nhìn Lương Tiểu Ý.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lương Tiếu Ý thay đối, cô nghiêm túc nói: “Tôi có ý này, cho dù là một mình hay cùng nhau, chúng ta có thể tìm một nơi không có phóng viên truyền thông ở đó không? Tôi không muốn ngày mai tôi sẽ trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người trên đất nước này!”
Hiếm khi nào lại có thể thấy được Tô Lương Mặc và Savvy có cùng chung chí hướng đến thế. Hai người không hẹn liền xoay người chạy thật nhanh về phía trước.
Cả hai người đàn ông đều sở hữu đôi chân vô cùng dài.
Đôi chân dài ấy sải bước. Lương Tiểu Ý ở trong lòng Tô Lương Mặc có thể cảm nhận được tốc độ chạy của anh nhanh đến mức nào.
Từ xa, Lục Trầm nhìn thấy bóng Tô Lương Mặc đang chạy đến, và … ừm, người đó đôi mắt nâu quen thuộc ấy, tướng ấy … Savvy Wayne Klutz?
“Này, Tô Lương Mặc, hình như sau lưng cậu còn có mấy bóng ma…” Lời còn chưa kip nói xong.
Chưa đầy một giây sau, Tô Lương Mặc vội vã chạy tới chiếc xe Rolls-Royce. Anh không nói một lời, liền mở cửa bế Lương Tiểu Ý vào xe, rồi hét lên với Lục Trầm và người lái xe đang ngây người không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Nhanh lên xel”
Sau khi ngồi vào vị trí của mình, anh ngay lập tức đóng cửa lại và không quên … khóa cửa!
Lục Trầm hơi choáng váng vì bởi sự việc đang xảy ra trước mắt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Từ khi còn là một cậu học sinh, anh đã cùng Tô Lương Mặc trèo đèo lội suối, vượt qua biết bao khó khăn, phối hợp vô cùng ăn ý.
Lục Trầm ngay lập tức hiểu ý vội vã lên xe. Đồng thời, anh vô cùng xứng đáng là trợ thủ đắc lực của Tô Lương Mãc. Đại Boss không cần phải nói liền tự biết phải làm gì. “Tách” một tiếng … cửa xe bị khóa lại.
Người lái xe đã được huấn luyện rất tốt và ngay lập tức bước vào xe. Ông nhanh chóng kéo tay nắm cửa xe rồi vội vã ngồi vào xe, đóng cửa lại.
“Này! Savvy vẫn chưa lên xe!” Lương Tiểu Ý lo lắng hét lớn.
Tô Lương Mặc khoanh tay lại, đôi môi khế cong lên, vẻ mặt rất đỗi thoải mái, và thậm chí có một chút hả hê. Rõ ràng tâm trạng anh hiện tại vô cùng tốt.
“Là do anh ta không bắt kịp chúng ta. Nếu như phải chờ đợi anh ta, thì tất cả chúng ta sẽ bị đám phóng viên kia ăn tươi nuốt sống. phải bị chặn bởi những kẻ ăn thịt người và máu và đừng tát mười tám thế hệ tổ tiên của bạn mãi mãi” Tô Lương Mặc không ngừng biện minh thì đột nhiên.
“Bập!” Cánh cửa ở bên phía người tài xế vẫn chưa khóa một tiếng, cánh cửa bị mở ra bởi một lực vô cùng mạnh mẽ. Tô Lương Mặc nhìn ra thì thấy Savvy đang đứng ở bên ngoài, không nể nang gì kéo người tài xế ra khỏi xe.
Người lái xe liền hét lên: “Anh là ai? Anh định làm gì?”
“Tôi đang tìm tổng giám đốc Tô để bàn luận về nhân sinh quan, thế giới quan của con người. Thật xin lỗi, mời ông xuống xe” Người đàn ông sở hữu mái tóc nâu óng lịch sự nói “mời ông xuống xe”, nhưng hành động của anh thì ngược lại. Anh trực tiếp kéo người tài xế hơn bốn mươi tuổi ra khỏi ghế lái.
Mà anh thì không biết xấu hổ, ngồi ngay vào vị trí của tài xế lúc nấy.
Thắt dây an toàn, gạt cần số, điều chỉnh phanh tay, bàn đạp ga, tất cả mọi động tác đều được Savvy thực hiện một cách vô cùng điêu luyện … “Bùm!”
Chiếc xe như cá gặp nước, khoảnh khắc đám phóng viên truyền thông đến, nó rồ lên như thể quả bom phát nổ, khiến đám phóng viên đó không dám lại gần.