Chương
Trong ấn tượng của cô, Savvy là một người dịu dàng ấm áp, giống như hoa hướng dương mà cô thích. Hướng về phía mặt trời tràn đầy sức sống tươi trẻ. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Savvy dịu dàng ấm áp lại điên cuồng như thế.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe tải màu trắng xuất hiện trong tâm mắt, Lương Tiểu Ý mở to mắt, gần như không thốt lên lời!
Sắp đâm vào rồi, sắp đâm vào rồi…
Trong nháy mắt, trong đầu Lương Tiểu Ý toàn là Đại Bảo Tiểu Bảo, bố mẹ, còn có… Tô Lương Mặc!
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, vào thời khắc sống chết, trong đầu cô xuất hiện một câu hỏi: Tại sao…
Có điều cũng vì là lúc nghìn cân treo sợi tóc nên những thứ này cô rất nhanh liền quên hết, cũng không quá để tâm.
Sắc mặt Savvy chợt thay đổi, dễ dàng lướt qua chiếc xe tải.
Nhưng vì cảnh tượng này đến quá bất ngờ, Lương Tiểu Ý ngồi không vững, lao về phía trước, Lương Tiểu Ý nhắm mắt lại theo bản năng. Một bàn tay to khỏe ôm lấy eo cô mới có thể khiến cô không đập vào phía trước.
Lương Tiểu Ý vẫn còn đang hoảng hốt, mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bàn tay to lớn, cô đưa tay sờ trán, không đau chút nào, lúc này mới liếc nhìn Tô Lương Mặc ở bên cạnh, anh dùng tay che trán cho cô, chẳng trách tại sao lại… không đau.
“Dừng xe” Lục Trầm với Savvy ngồi phía trước còn đang tranh nhau vô lăng xe, Tô Lương Mặc mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh lùng, “Lục Trầm, cậu tránh ra”
Lục Trầm liếc nhìn Tô Lương Mặc một cái, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, anh ta sờ mũi rồi dừng tay lại.
Tô Lương Mặc quay đầu, đôi mắt đen ngòm nhìn Lương Tiếu Ý: “Em ngồi yên đừng động đậy”
“Anh định làm gì? Đừng đánh…
“Ngoanÿ lời còn chưa nói hết, người đàn ông quay qua đặt một nụ hôn lên trán cô, “Im lặng, đừng động đậy.”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào Savvy Wayne Klutz, anh nói: “Tôi thấy anh điên rồi đấy!”
“Tôi có điên hay không anh thử là biết!” Savvy cũng không cân tam thể hiện sự yếu đuối.
Tô Lương Mặ phong tỏa đường.”
Tô Lương Mặc vừa nói xong, Lục Trầm lôi điên thoại ra, không nói lời nào bấm gọi, đơn giản ra lệnh, “… đúng, đây là yêu cầu của cậu Tô. Làm phiền phối hợp một chút”
Tô Lương Mặc bỗng nhào người về phía trước, cướp lại vô lăng, ánh mắt Savvy lạnh lùng, giơ tay ra chắn Tô Lương Mặc ếc nhìn Lục Trầm một cái: “Gọi điện thoại, lại, đúng vào lúc này, bàn tay còn lại của Tô Lương Mặc cầm vào cần phanh tay, nhanh nhứ chớp kéo phanh lại.
Savvy không kịp phản ứng lại, chiếc xe “phịch” một tiếng, đứng yên tại chỗ, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, khói lửa lan tỏa bốn phía.
“Xuống xe, tôi đánh nhau với anh” Ánh mắt Tô Lương Mặc lạnh lùng vô cùng. Savvy nheo mắt: “Vừa hay tôi cũng muốn thỉnh giáo chiêu thức của Vân chủ Vân Môn!”
Nghe xong, Lục Trầm với Tô Lương Mặc đều nhìn chằm chăm Savvy Wayne Klutz với ánh mắt lạnh lùng.
“Không cần phải nhìn tôi như vậy, nếu ngay cả thế lực thật sự đằng sau nhà họ Tô tôi còn chưa nghe nói thì tôi làm sao có thể trở thành người thừa kế của gia tộc Klutz chứ” Savvy nhếch miệng lên, nói một cách thành thật: “Có điều ngay cả khi anh có bản lĩnh tài nghệ đầy mình thì tôi cũng không kém cỏi chút nào đâu”
Mặt Lương Tiểu Ý tái mét, hiển nhiên là bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ chết khiếp. Lúc này ánh mắt rơi vào giữa hai người đàn ông… Hai người họ rốt cuộc đang nói gì? Tại sao cô chẳng nghe hiểu câu nào vậy?
Ánh mắt của Tô Lương Mặc nãy giờ đều hướng về phía Savvy, lúc nãy, bỗng liếc nhìn Lương Tiểu Ý một cái, sau đó lại hướng về phía Savvy, lời nói đầy ẩn ý: “Chuyện giữa những người đàn ông, xuống xe giải quyết” Lời của anh có nghĩa là không được giải quyết trước mặt Lương Tiểu Ý, có ân oán có hận thù thì xuống xe giải quyết.