Chương
“Người ngoài?” Savvy cười lạnh: “Rất nhanh thôi, ai là người ngoài vẫn chưa biết được”
“Chỉ cần tôi còn là chồng của Tiểu Ý thì anh chính là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Anh nói xem ai là người ngoài?” Tô Lương Mặc cười lạnh: “Năm đó Ôn Tình Noãn tự tạo ra giấy chứng nhận ly hôn giả. Tôi và Tiểu Ý vẫn là vợ chồng. Chuyện này anh cũng biết đó! Có điều, mấy ngày trước nhìn phản ứng của Tiểu Ý khi biết sự thật, rõ ràng có thể thấy tên khốn anh đã cố tình giấu giếm”
“Không được coi là cố tình giấu giếm, chỉ là biết mà không nói thôi! Có điều tại sao tôi phải nói giúp cái tên khốn đã làm tổn thương Tiểu Ý chứ?” Anh ta có ngốc cũng không nói giúp Tình địch của mình.
Khóe miệng Savvy nhếch lên: “Bây giờ hai người đích thực là vợ chồng. Sau này, chưa chắc đâu”
Tô Lương Mặc nghe xong cười lạnh một tiếng. Sau này?
“Trước đây là thế, bây giờ là thế, sau này cũng là thế” Sau này sao?
Savvy không thể không thừa nhận, đôi mắt màu nâu đầy kì quái.
Chẳng thèm nói thêm nửa câu nữa, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.
Savvy đá chân, Tô Lương Mặc giơ tay chặn lại, tay và chân chạm nhau, hai người cùng lùi về phía sau. Có điều không giống chính là Savvy lùi ba bước mới đứng vững được, còn Tô Lương Mặc chỉ lùi nửa bước.
Anh nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp anh rồi” Hai mắt nhìn chằm chằm Savvy, từ từ cởi hai chiếc cúc trên áo sơ mi, sau đó cởi cúc tay áo, xắn lên cao.
Lương Tiểu Ý ở trong xe, mặt tái mét: “Nhanh! Lục Trâm!
Anh không đi thì để tôi đi” Nói xong định xuống xe, Lục Trầm nhanh như chớp kéo Lương Tiểu Ý lạu: “Không sao đâu, hai người họ đều là người có thân thế, chỉ đánh gãy chân gấy tay thôi chứ không đánh chết đâu” Đương nhiên, với tình thế hiện tại, nếu có một người bị đánh gãy chân gãy tay thì đó nhất định là Savvy Wayne Klutz.
Như thế thì đi ngăn lại làm gì?
Bên ngoài xe, Savvy giơ tay đấm Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc nhanh nhẹn né ra chỗ khác, cơ thể nhanh như cắt xuất hiện đẳng sau Savvy, từ đằng sau khóa cổ Savvy, sắc mặt Savvy chợt thay đổi, anh ta giơ chân lên, đạp về phía sau. Hai người lao vào đánh túi bụi, tình hình ngay càng gay gắt.
Khuôn mặt trắng bệch của Lương Tiểu Ý nhìn qua cửa xe, mắt không hề chớp, nhìn chằm chắm vào hai người đàn ông đang đánh nhau quyết liệt.
Lục Trầm cũng nhìn đừng hứng thú.
“Này, Lương Mập, có lẽ nào cô thật sự thích cái tên Say…”
Lục Trầm vô tình liếc nhìn, bỗng nhiên giọng nói đầy lo lắng: “Này! Lương Mập! Cô sao thế? Cô không sao chứ?”
Ở ghế sau, cả người Lương Tiểu Ý co lại, run rẩy nằm trên ghế.
“Thuốc…”
Sắc mặt Lục Trầm chợt thay đổi, anh ta đẩy cửa ra, vội vàng xuống xe: “Này! Đừng đánh nữa!”
Hai người đàn ông dường như không nghe thấy, vẫn lao vào nhau đánh tới tấp.
Lục Trầm tức giận hét lên: “Mẹ nó! Đừng có đánh nữa!
Lương Mập có chuyện rồi!”
Hai người quay đầu cùng một lúc, bốn mắt nhìn chằm chăm Lục Trầm.
“Đừng có đánh nữa! Lương Mập trông có vẻ không ổn. Cả người đang run cầm cập!” Cái bộ dạng đó, ai nhìn thấy cũng thấy không ổn, Lục Trầm nghĩ đến bệnh NE trước đây của Lương Tiểu Ý nên không dám mặc kệ.
Savvy và Tô Lương Mặc đều kinh hãi.
Hai người thu tay lại, nhìn nhau một cái rồi lao về phía chiếc xe.
Tô Lương Mặc kéo cửa ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu của người phụ nữ, cảnh tưởng này khiến anh nhớ lại năm năm trước, toàn thân đều là mồ hôi ngã xuống giường.