Chương
Savvy nắm lấy tay Lương Tiểu Ý, cười như không cười liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Trong lòng Tổng giám đốc Tô nên hiểu rằng, anh và Tiểu Ý đã kết thúc từ năm năm trước rồi” Savvy kéo tay Tiểu Ý: “Tiểu Ý, chúng ta vào nhà thôi.”
Hai bàn tay nắm chặt khiến anh thấy khó chịu vô cùng, anh trơ mắt nhìn Tiểu Ý bị Savvy Wayne Klutz kéo vào nhà, Tô Lương Mặc bỗng nhiên giơ tay ra giữ lấy cánh tay còn lại của Lương Tiếu Ý, chặn bước đi của Lương Tiểu Ý.
Savvy quay đầu lại, “Không ngờ rằng Tô Lương Mặc của tập đoàn tài chính Tô Thị lại là một người da mặt dày, quấn mãi không bỏ đó”
“Cũng không biết, hóa ra người thừa kế của gia tộc Klutz lại thích phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế”
Savvy lạnh lùng nói: “Tiểu Ý không muốn nhìn thấy anh, mong anh hãy hiểu rõ điều này”
“Tiểu Ý có như thế nào thì đó cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy. Trước giờ chưa từng nghe nói, tình cảm giữa chồng và vợ, người ngoài có thể chen vào giữa” Từ ngữ của Tô Lương Mặc rất sắc nhọn.
“Đừng có cãi nhau nữa!” Lương Tiểu Ý vùng vẫy khỏi bàn tay của Savvy, ngón tay xoa ấn đường, quay đầu nói hai câu an ủi Savvy: “Anh vào trước đi Savvy. Lần trước Chi Hoành nói nhớ anh”
Savvy định nói gì đó nhưng nhìn thấy bộ dạng kiên định của Lương Tiểu Ý, cuối cùng lại nuốt hết những lời muốn nói vào miệng, chỉ là lúc quay người rời đi, anh ta nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt cảnh cáo.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Savvy sau đó nhìn khuôn mặt của Lương Tiểu Ý.
“Có chuyện gì, anh nói đi” Lương Tiểu Ý có chút mệt mỏi.
Giữa cô và người đàn ông này nếu có thể cắt đứt hoàn toàn thì tốt biết mấy.
Tô Lương Mặc vô cùng dứt khoát: “Lương Tiểu Ý, hãy cho nhau một cơ hội, thật ra em không hề hận anh… kể cả tình cảm em dành cho anh đã nhạt đi rồi, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng để em có thể yêu anh một lần nữa!”
Lục Trầm mở cửa xe nên những lời tỏ tình của Tô Lương Mặc anh ta không bỏ lỡ một từ nào cả.
Nhất thời, Lục Trầm có cảm giác bất lực, muốn khóc mà không rơi được nước mắt, dở khóc dở cười nhìn người đàn ông dùng lời lẽ nghiêm nghị để tỏ tình… Anh zai à, năm năm rồi đó! Sao EQ vẫn không tăng lên vậy?? Anh ta dám nói, Tô Lương Mặc tỏ tình như vậy chắc chắn sẽ phản tác dụng!
Lục Trầm thật sự muốn điên lên rồi… Trong lòng gào thét: Tô Lương Mặc! Cậu có thể ngu hơn chút được không?
“Nói xong rồi?” Sắc mặt Lương Tiểu Ý không chút biếu cảm.
Lục Trầm qua cửa kính nhìn thấy sắc mặt không chút biểu cảm của Lương Tiểu Ý ở bên ngoài xe, ánh mắt bình tĩnh, cuộc đối thoại của hai người họ, anh ta nghe rõ mồn một. Lục Trâm ôm đầu gào thét… Tô Lương Mặc! Cậu quả nhiên là tên ngu ngốc nhất thế gian!
Đương nhiên, những lời chế giễu này Lục Trầm chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói trước mặt cái tên lạnh lùng nào đó.
Có điều… lần tỏ tỉnh này! Chỉ có thể nói một từ: Chất!
Đừng nói Lương Tiểu Ý người phụ nữ từng bị Tô Lương Mặc làm tổn thương, đến Lục Trầm nghe thấy thôi cũng không cảm thấy đây là một cuộc tỏ tình lãng mạn ngọt ngào.
Tỏ tình thì phải dùng tình cảm chứ ai đi nói lí lẽ chứ. Hơn nữa cũng không phải những lời đe dọa như thế này. Cái gì gọi là “Thật ra em không hề hận anh”, Tô Lương Mặc cậu hành hạ giày vò người ta suýt thì xuống hố, nếu không phải có một bác sĩ thiên tài Savvy Wayne Klutz, Lương Tiểu Ý đã thật sự nằm xuống đất mẹ rồi.
Đối với Lương Tiểu Ý mà nói, cô đã từng trải qua một lần sống chết, tuy cuối cùng không chết thật, nhưng những cảm xúc tâm trạng lúc hấp hối là thật. Đối với Lương Tiểu Ý mà nói, lúc chết cô đã đem theo hối tiếc và trái tim đau đớn.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đã làm tổn thương cô chứ? Kể cả Tô Lương Mặc có nói đúng đi nữa, Lương Tiểu Ý không hận cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận cậu, tha thứ cho cậu đúng không?
Không hận là không hận, có tha thứ hay không lại là một chuyện khác… Hơn nữa, hận hay không hận lại là hai chuyện khác nhau! Là cậu làm tổn thương người ta đó!