Chương
Người đàn ông quay lưng đi: “Hôm qua em uống say, buổi tối em nôn hai lần, làm bẩn quần áo. Quần áo trên người em là nhân viên phục vụ của khách sạn thay cho em đó”
Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn Tô Lương Mặc cũng dịu đi một chút.
Giọng nói của người đàn ông không nhanh không chậm, lười biếng nhưng không mất đi tao nhã, “Hơn nữa, Tô Lương Mặc anh chưa từng ăn thịt lợn chưa từng thấy lợn chạy sao?
Chỉ cần một cái ngoắc tay thôi, có bao nhiêu phụ nữ chủ động cởi sạch đồ bò lên giường của anh”
Lời của anh có nghĩa là, anh không cần nhân lúc người ta khó khăn, anh nói có rất nhiều phụ nữ chủ động cởi sạch bò lên giường của anh, có thể chứng mình rằng anh không cần nhân lúc cô say mà ăn thịt cô… Sự thật là, vị Tổng giám đốc nào đó rất không thèm mặt mũi mà thịt cô lúc cô say rượu.
Nếu không phải vì Lương Tiểu Ý bỗng nhiên nôn oe… Chuyện sẽ không như thế này, anh sẽ không thể oai phong lẫm liệt mà nói những lời này.
Quan trọng nhất chính là vị Tổng giám đốc nào đó lại ngu ngốc một lần nữa.
Nếu Lục Trầm ở đây chắc sẽ ôm mặt thở dài mất.
OMG~ Có thể buồn cười hơn chút nữa được không?
Chứng minh mình trong sạch như thế sao?
Sắc mặt Lương Tiểu Ý nhất thời khó coi vô cùng!
“Đúng mài Anh là ai chứ! Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô Thị, Tô Lương Mặc khôi ngô tuấn tú, địa vị không tầm thường!” Thế nên anh cần người phụ nữ nào mà không có chứ.
Chỉ cần một ánh mắt có thể thu hút các thể loại người đẹp.
Lương Tiểu Ý đỏ mặt, đừng nghi ngờ, chắc chắn không phải ngại, là tức giận!
Nghe mà xem, anh nói cái quỷ gì thế? Xem ra năm năm qua cuộc sống của Tổng giám đốc Tô chúng ta rất thoải mái.
Lương Tiểu Ý không nhận ra rằng, suy nghĩ này của cô có chút thẹn quá hóa giận.
Trong nháy mắt, từ một con mèo trở thành con hổ nhe nanh múa vuốt, Tô Lương Mặc không hiểu tại sao Lương Tiểu Ý lại phẫn nộ như thế. Bất giác chau mày: “Tại sao em lại tức giận?”
“Tôi tức giận?” Giọng của Lương Tiểu Ý bông nhiên cao vút, ngón tay chỉ vào mũi mình, đôi mắt to tròn: “Anh nói tôi tức giận? Tại sao tôi phải tức giận? Tôi làm gì dám khiến Tổng giám đốc Tô cao thượng cảm thấy một người nông dân nghèo khó như tôi đang tức giận chứ?”
Cười chết mất!
“Dáng vẻ này của em không phải đang tức giận sao?” Khả năng phán đoán của anh kém như vậy sao? Đây không phải tức giận thì là gì? Hơn nữa, anh cực kỳ không hài lòng với giọng điệu và xưng hô của cô lúc này.
Càng không hiểu tại sao Tiểu Ý lại tức giận?
Nếu vì cái chuyện mà cô cho rằng anh vô lễ với cô, vừa rồi chẳng phải anh đã giải thích rồi sao? Tại sao cô vẫn còn tức giận?
Lắc đầu, không nghĩ nữa. Tâm tư của phụ nữ thật khó đoán.
Tô Lương Mặc chau mày: “Tiểu Ý, em nhất định phải dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh sao? Hai chúng ta không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?” Thật ra anh rất muốn ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện với cô, “Tiểu Ý, năm năm đã qua, em không muốn biết năm năm qua anh sống có tốt hay không sao?”
Lửa giận lên tận đỉnh đầu. Tô Lương Mặc không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến, trong đầu cô xuất hiện những lời anh vừa nói.
Cái gì mà chỉ cần ngoắc tay một cái, đầy phụ nữ chủ động cởi sạch bò lên giường của anh… Anh là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô Thị, không phải lo ăn mặc, có thể sống không tốt sao?
Chắc hẳn, năm năm qua, cuộc sống của người đàn ông này rất thoải mái.